Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: Món đồ chơi

Món đồ chơi này,nó đã theo tôi đến cuối đời,thật sự nó đáng để yêu quý,nhưng cũng không đến mức tôi yêu quý nó nhiều như vậy.Tôi giữ nó cho tới lúc này,cũng chỉ để bảo vệ mọi người xung quanh tôi.Nhiều lần tôi đã cho đi món đồ chơi ấy,nhưng nó vẫn sẽ về bên tôi cùng lớp sơn màu đỏ tự nó trang điểm cho mình.

Truyện suy ngẫm: Đôi mắt

Mọi người cảnh báo tôi rằng,đừng bao giờ dại đột nhìn vào đôi mắt vô hồn của hắn.Nhưng một lần lầm lỡ nhìn vào mắt hắn,để bây giờ tôi phải hối hận cả đời trong bốn góc tường,phải nếm trải cuộc sống cô độc một mình sau khi gia đình tôi bị thảm sát dã man.Tôi chẳng nhớ gì cả,tôi chỉ biết gia đình tôi đã chết hết chỉ còn sót lại tôi.Kẻ tội nhân muôn đời hàm oan.

Truyện suy ngẫm: Câu cá

Tại một Clb câu cá,chúng tôi khá vui vẻ với sở thích của mình.Đến một lúc,tôi khá ấn tượng tài câu cá của một lão câm ngồi cùng dãy hồ với tôi.Tôi bèn đến hỏi lão lý do sao lão câu cá tài tình thế.Để đáp lại,ông ta lấy một con dao tỉa nhỏ (thường dùng để chia nhỏ mồi câu) và ra hiệu tôi đi theo lão.Một ông có tuổi ngăn tôi lại,ông ta cũng chỉ im lặng và kéo tôi đi xa khỏi ông lão đó.

Truyện suy ngẫm: Ông chủ hãng rượu

Cái hiện tượng năm thê bảy thiếp của giới thượng lưu đang hiện hữu ở ngay khuôn viên nơi tôi sống.Một gã tỷ phú với mức độ giàu có là không tưởng lại làm chồng của số lượng lớn phụ nữ trong nước.Gã là một danh nhân giàu có của một hãng rượu trái cây nổi tiếng,nên có sức hút khá mạnh đến các cô gái ham mê giàu sang,nhưng lại rất xấu xì và béo ụt ịt nhìn thật dị tướng.Những cô vợ của lão,tôi chỉ thấy lão cặp kè khoảng 1 tuần và chẳng bao giờ thấy họ nữa.

Truyện suy ngẫm: Tôi với cậu

Tôi với cậu.Có thể,tôi chẳng là gì,cũng có thể là người bạn rất quan trọng đối với cậu.Cuộc sống của 2 chúng ta được gắn liền mãi mãi,chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta.

Truyện suy ngẫm: Tôi là bóng tối

Tôi là bóng tối, khi chiều buông nắng tôi xuất hiện. Tôi lặng thầm với những bước đi vội vã. Đến trong màn đêm 1 cách tuyệt vời. Lẫn quẩn mãi vẫn không thấy đường ra, tôi thấy màu đỏ và 1 sự giải thoát. Nó sẽ đến bên tôi lúc tôi cần

Truyện suy ngẫm: Diện mạo

Diện mạo tôi vẫn luôn như vậy, không hề thay đổi gì từ trước đến giờ. Chỉ có điều tôi luôn cao lên đến nỗi người đời ngứa mắt. Họ quyết định sẽ cưa cho đổ. Chết tiệt, tôi sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu!

Truyện suy ngẫm: Bác sĩ thẩm mĩ

Làm bác sĩ thẩm mĩ không hề khó,quá đơn giản khi nó chỉ là việc cắt ghép và kết dính thôi mà.Với suy nghĩ đó,tôi đã thất bại nhiều năm nay.Chắc thứ này không đủ dính mọi thứ lại với nhau,tôi cần phải dùng tới keo dán sắc.

Truyện suy ngẫm: Tỉa hoa

Tỉa ra một bông hoa bằng dụng cụ đầu bếp,thật hồn nhiên tôi lại hỏi là:
_Anh yêu tôi hay không yêu?Yêu?Không yêu?
Cũng như con nít,tôi lại bói hoa,xem như hồi tưởng một phần nào đó cho kỉ niệm của chúng ta.
Nhưng sự thật cay đắng vẫn là,anh đã bỏ tôi theo cô gái khác.Anh bảo trái tim anh đã thuộc về tôi,thật dối trá.
Mà thôi,tôi vứt bông hoa bói dở,mặc kệ anh đấy,vì anh chẳng còn cơ hội để tôi yêu.

Truyện suy ngẫm: Hung thủ mãi mãi không bắt được.

Một cặp trẻ yêu nhau và cuối cùng người con gái đã có con.Người con trai một mực không cho cô gái sinh con mặc dù cô đã rất đau khổ.Sau 1 tuần,người ta phát hiện anh con trai đã chết với thi thể bị xe toạt tứ chi,thân và đầu.Tại hiện trường,máu của anh được viết lên tường với dòng chữ : " Chắc ông đã hiểu được cảm giác này!".Hung thủ mãi mãi không bắt được.

Truyện suy ngẫm: Valentine trắng

Để đáp lại tình cảm mà em dành cho tôi vào ngày Valentine trước,một thằng cậu ấm bắt đầu mày mò làm bánh socola cho ngày White Valentine.Quả thật với tôi,làm bánh khó thật đấy,nhưng mà cũng xong cả rồi.
Gói gém thật kĩ,tôi tìm đến nhà em để cảm ơn em đã trao cả trái tim cho tôi.
Khung cảnh thoáng chút lãnh đạm và buồn bã,tôi đặt quà trước cửa nhà,im lặng đi về mặc dù biết gia đình em đang ở trong đó.
Em là người cuối cùng sống trong căn nhà này sau bố mẹ mình sau khi họ chuyển tới với sự giúp đỡ của tôi.
Socola tôi vẫn giữ đây,sẽ không ăn nó vì tôi thật chẳng muốn sống chung nhà với em,trái tim em toàn là dối trá,tôi có thể biết được khi em đã trao nó cho tôi.
Mà chắc em cũng sẽ không ăn bánh tôi làm đâu.
Thôi,tới giờ tôi phải đi giúp gia đình khác chuyển nhà rồi.

Truyện suy ngẫm: Trên đường về nhà

Bước trên con đường vắng trở về nhà,tôi đang thơ thẩn trước khung cảnh chiều về thật đẹp thì va phải một người đàn ông.Trông ông khá vội vã.
_Tôi xin lỗi!Cậu bé có sao ko?
Thế rồi ông ta tiếp tục đi sau khi thấy tôi ổn.Cũng chẳng có gì đáng suy nghĩ,tôi lại đi tiếp đoạn đường của mình.
_Chào bố mẹ con mới đi học về!
Tiến vào phòng khách tìm kiếm,sau đó,tôi chạy phăng ngay vào nha bếp,rồi chạy vội ra ngoài.Men theo con đường đến trường,tôi chạy nhanh hơn.

Truyện suy ngẫm: Cảnh sát trưởng

Mấy hôm gần đây, khu vực này cứ 10 ngày lại có một vụ giết người.
Cảnh sát đang kiểm soát vô cùng gắt gao, tôi là một trong số đó.
Với cương vị một cảnh sát trưởng, nếu như không tìm ra tên sát nhân, thì có lẽ tôi sẽ bị đuổi việc mất!
Tôi bảo với vợ mình phải cẩn thận, không được đi đêm.
Cô ấy dặn lại tôi:
"Anh mới hay đi đêm, đáng lẽ anh phải cẩn thận chứ, không phải lo cho em đâu!"
Tôi hỏi lại: "Em chắc chắn là không phải lo cho em chứ?"
Cô ấy cười: "Chắc chắn. Tối nay anh đi cẩn thận nhé"

Truyện suy ngẫm: Peter

Khi tôi lên 5 tuổi, tôi gặp Peter. Lúc đó, tôi đang ngồi lủi thủi 1 mình ở góc sân chơi công cộng, cậu ấy tiến tới và nói chuyện cùng tôi. Cậu ấy thực sự rất thân thiện với một nụ cười mà chỉ nhìn thấy thôi bạn cũng đã cảm thấy ấm áp lên rất nhiều rồi. Chúng tôi dần trở thành bạn thân và không ai có thể tách tôi khỏi cậu ấy. Cũng phải thôi thì bố mẹ của cả 2 đứa chúng tôi đều rất bận bịu, dườg như đối với họ chỉ có công việc thôi vậy. Chúng tôi dành khá nhiều thời gian ở trong nhà, chơi những trò chơi ngớ ngẩn của bọn trẻ con, bọn tôi thực là những đứa trẻ hạnh phúc. Vào một ngày, tôi quyết định đi tới công viên với Peter và khi trở về, tôi nhìn thấy bố mẹ đang ngồi phòng khách đợi mình. Mẹ ra hiệu cho tôi tiến tới gần chỗ bố, ông hỏi liệu tôi có muốn đến công viên giải trí không. Tôi rất vui mừng và hỏi xem Peter có thể đi cùng tới công viên được chứ. Nụ cười của bố tôi chợt tắt nhưng ông ấy vẫn đồng ý. Rất nhanh, chúng tôi đã tới công viên giải trí và nghe thấy tiếng cười đùa cũng như la hét inh ỏi của bọn trẻ con. Bố đưa tôi tới Ngôi nhà ma ám và dặn tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi đi qua cánh cửa và tiến vào một căn phòng trăng toát, tôi quay lại vẫy tay với cha mẹ mình. Lạ thật, bố tôi không cười nữa còn mẹ thì khóc nức nở. Lạ thật đấy nhưng tôi cười mỉm trấn an họ ngay khi cánh cửa đóng lại. Thật là vui quá đi, chỉ có Peter và tôi, Peter và tôi, Peter.

Truyện suy ngẫm: Tình yêu của bác sĩ

Cuối cùng cô ấy cũng trở về. Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Thật vui. Nhưng cô ấy trông rất nhợt nhạt. Hình như cô ấy bệnh. Tôi biết rồi.
Ngày 22/1/2012
Hôm nay là một ngày làm việc thật mệt mỏi. Bệnh viện đông bệnh nhân. Nhưng không sao,tôi đã nghĩ ra cách chữa trị cho cô ấy.
Ngày 23/11/2012
Lại đông quá. Tôi không thể làm việc gì cả. Cô ấy vẫn thế,nhợt nhạt.
Ngày 24/1/2012
Một bệnh nhân đã không qua khỏi. Cũng tội nghiệp thật đấy. Tôi đã báo cáo cô ta bị tim bẩm sinh.Được rồi. Cô ta có thể giúp được cho bênh viện ít nhiều.
Ngày 25/1/2012
Hôm nay tôi xin nghỉ phép để chữa bệnh cho cô ấy. Cô ấy đã đỡ hơn ,tôi đã nghe tiếng tim đập đều đặn.
Ngày 26/1/2012
Máu trắng. Một căn bệnh thật khó chữa trị.Nhưng k sao,tôi có 1 niềm vui. Người yêu tôi sắc mặt đã đỡ hơn rất nhiều ,không còn trắng sáp nữa ,đã hồng lên,mặc dù màu đó hơi kì lạ.
Ngày 27/1/2012
Thằng bác sĩ bên khoa bao tử đang làm cái gì mà lâu thế nhỉ .tôi có điều cần hỏi hắn , cô ấy bị vấn đề về bao tử, mà tôi không rành về khoa đó lắm.
Ngày 28/1/2012
Lão viện trưởng già này ,lại quở trách tôi sao. Đâu phải là do tôi,tại lũ người đó thiếu may mắn.
Cô ấy đã sắp hết bệnh rồi. Vui thật .nhưng cái bao tử . phải làm sao đây.
Tôi không thuộc khoa bao tử . đau đầu thật
À quên mất. Tôi vẫn còn thằng bạn khoa bao tử ấy saao. Phải nhờ nó giúp thôi

Truyện suy ngẫm: Bạn xấu



Nhà mình nghèo, không có tiền mua đồ chơi, đám bạn kế bên đâu có thèm chơi với mình, ba mẹ đi làm về mệt quá ngủ hết chơn hết chọi rồi !! còn mình k àh !!

Tới tối thì chỉ có cái thằng thằng đen xì trên vách tường là chịu giỡn với mình nhất, mà kể cũng lạ. Mình làm cái gì thì nó làm y chang, nó giỡn không biết mệt hay sao í. Thôi kệ, có bạn cũng vui, mình giỡn mệt rồi ngủ nó cũng ngủ với mình, vậy là có anh em tri kỷ rồi !! YEAH YEAH

Một hôm mình đi học, làm quen được bạn mới, vui ghê !!Hai đứa về cũng đi chung nữa, tụi tui đi ngang cái lùm cây, tự nhiên ở đâu chui ra con chó bự khủng khiếp, mắt đỏ ngầu, mà đoạn đường lại vắng nữa, nó rượt chúng mình, chạy quá chừng, nhưng con chó lẹ hơn. Nó ba vô cắn ngay cái chân nh3 bạn, nó nghiến cái chân nát thịt, thấy tận xương. Nhỏ đó la quá !! Mình mới kiếm cái cây. TRời ơi!! Quay lại là con chó nó ăn nát hai cái tay, tap khuôn mặt của nhỏ bạn tui lòi cả con mắt, thịt thà gì đâu vươn vãi tùm lum, mà cái miệng nó còn ngậm cái chân của bạn tui. Sợ quá !! Xỉu

Tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nhà, mà giờ này gần khuya rồi mà ba mẹ chưa về nữa !! Thôi chơi với cái thằng đen xì đó nữa, tui bắt đầu đứng lên thủ thế võ, mà nó đâu mất tiêu rồi !! bình thường giờ này là nó xuất hiện mà. Không lẽ nó bỏ tui !!

"Tất cả là bạn xấu, mấy người bỏ tui hết đi !! Tui không thèm chơi với mấy người nữa !! " Mình la lên.

Truyện suy ngẫm: Cái bóng

Chẳng hiểu sao tôi lại trở thành con người như thế.
Trước đây tôi chẳng sợ điều gì cả.
bây giờ cũng thế, chỉ trừ cái bóng của mình. Vâng, tôi sợ cái bóng của chính mình!
Nó đi theo tôi cả ngày, mọi lúc, mọi nơi.
Ôi, tôi bị ám ảnh rồi! Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, sau đó là hoang mang và sợ hãi.
Tôi căm ghét cái bóng, và thực sự nhiều lúc tôi chỉ muốn nó biến mất. Và tôi bỗng phát hiện ra một sự thật hiển nhiên: xung quanh tôi, ai ai cũng có một cái bóng.
Tôi ghét cái bóng, tôi muốn bóng của tôi, cũng như của mọi người đều biến mất! Nếu như vậy, tôi sẽ lại trở về điểm xuất phát ban đầu!

Truyện suy ngẫm: Hay quên



Đã từ rất lâu, tôi quên mất từ bao giờ, tôi mắc chứng hay quên. Tôi quên rất nhiều thứ : nhỏ nhặt có, quan trọng có, rất quan trọng có, rất rất quan trọng cũng có.

Nó bắt đầu với tôi năm tôi học lớp hai, bằng việc tôi quên cho đường vào ly sữa mà sáng nào tôi cũng uống trước khi đi học. Tôi đã quên mất là tháng nào rồi. Rồi những ngày sau đó khi đến trường, tôi thường hay quên những thứ tôi cần phải mang theo. Tôi từng quên mang theo vở bài tập. Tôi từng quên làm bài tập. Tôi từng quên là tôi chưa làm bài tập. Mỗi lần như thế, ngoài mặt tôi rất ngượng, nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không thấy như thế. Bạn bè thường chê cười tôi. Nhưng không sao cả, đến cuối năm học, tôi cũng chẳng nhớ hết tên của những đứa trong lớp.

Lớn hơn một chút – khi tôi bước vào cái tuổi dậy thì – tôi lại quên những thứ lớn lao hơn. Tôi thường xuyên làm mất đồ. Tôi hay đem những đồ vật đó đến nơi nào đó và quên mang chúng về. Có khi là những cái áo, có khi là những cái điện thoại, và có khi là chiếc xe máy của cha tôi. Nhưng kì lạ hơn, là trong túi của tôi cứ xuất hiện bao nhiêu là tiền. Tôi quên mất ai đã cho tôi, hay đầy đủ hơn là vì sao tôi có. Có khi là vài chục nghìn, có khi là mấy triệu đồng và có khi là mấy chục triệu đồng. Mỗi lần như thế tôi lại bị cha và mẹ măng thậm tệ. Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu vì sao tôi bị mắng như thế. Tôi thấy họ thật vô lý.

Họ thậm chí gọi tôi là thằng chó đẻ.

Những lúc thế này tôi suýt quên rằng tôi không phải do chó đẻ ra. Tôi biết nói tiếng người, làm sao có thể là chó.

Truyện suy ngẫm: Đây là đâu



Có một buổi sáng tôi tỉnh dậy và nhìn thấy bản thân ở một nơi rất lạ. Cổ tay của tôi bị băng kín lại. Xung quanh là một màu trắng. Có những giọt nước rơi tí tách. Từng giọt. Từng giọt. Tôi trông rất quen nhưng không thể nhớ nổi đây là đâu, đến nổi tôi phải hỏi một người đàn ông. “Đây là đâu”. Cám ơn trời, nhờ ông ta tôi mới nhớ, đây là bệnh viện. Nhưng tôi đâu có muốn vào bệnh viện ? Tôi không thích bệnh viện! Tôi ghét bệnh viện.

Nếu đây là bệnh viện, vậy cha mẹ tôi đâu? …Bệnh hay quên là căn bệnh di truyền. Ắt hẳn họ đã đưa tôi vào đây nhưng họ đã quên tôi ở phòng số mấy. Vậy nên tốt nhất tôi chợp mắt một tý, khi mở mắt dậy cha mẹ sẽ mang thức ăn đến. Chúng tôi sẽ ăn. Và tôi sẽ không quên cái mùi thức ăn đó. Tôi sẽ mãi mãi không quên.

Tôi đã chờ họ cho đến khi phố lên đèn đêm đó.

Truyện suy ngẫm: Lấy vợ



Ngày tôi lấy vợ, tôi gặp mẹ tôi đứng cùng cha trong buồng. Mắt bà ướt đẫm. Mắt ông đục ngầu. Họ cười. Vợ tôi nắm chặt lấy tay tôi, cùng nhau bước ra giữa lễ đường. Chúng tôi trao cho nhau những ly rượu đỏ thẫm. Khi tôi trao nhẫn cưới vào tay của vợ tôi, cô cười thật to. Bỗng tôi vô tình nhìn vào mắt cô. Bỗng tôi ngã nhào ra phía sau. Cha Sứ nhào đến đỡ tôi đứng dậy, ông không biết tôi lúc đấy cảm thấy như thế nào. Căn bệnh quái ác lại trỗi dậy trong đầu tôi. Tôi không thể nhớ. Không thể nhớ được tên của người con gái đang đứng trước mặt tôi. A? B? C?... Đó là bảng chữ cái. Gián? Rết? Không, đó là côn trùng. Chó ? Không, đó là tôi. À, không đó không phải tôi. Bụng tôi đau nhói. Tôi đã ném chiếc nhẫn cưới xuống dưới mặt đất trước mặt người vợ chưa chính thức của tôi. Thật ra không cần thiết nữa, vì tôi quên mất phải đeo nhẫn ngón nào. Tôi tháo mảnh vải đã băng bó cổ tay tôi mười mấy năm trời.

Rồi tôi phóng lên xe của cha tôi, chạy khỏi lễ đường. Tôi không biết tôi chạy đi đâu, chỉ biết là đủ xa để tôi quên mất đường về nhà.

Hai mươi năm sau, tôi đi ngang qua nhà tôi. Tôi cầm chai rượu, một tay phủi sạch bụi đất trên cơ thể. Tôi bước vào nhà. Tôi đã hoàn toàn hết bệnh. Tôi đã tập sống chung với nó và thật kì diệu, nó đã buông tha cho tôi. Tôi mở cửa phòng khách ra. Cha và mẹ tôi ngồi đó, nhìn tôi không nói một lời. Ông ấy và bà ấy không thể thoát khỏi căn bệnh đó, họ đã quên cách đối mặt với một thằng chó đẻ như tôi. Tôi đi khắp căn nhà, nhìn ngắm nó sau bao nhiêu năm đã không nhìn thấy. Tôi nhìn thấy nhiều thứ.

Ly sữa tôi quên bỏ đường vẫn còn trên bàn ăn.

Những quyển vở tôi để quên nằm trên bàn học.

Những chiếc xe máy và những cái điện thoại đã trở về.

Vợ tôi và chiếc nhẫn đang nằm ngủ trong phòng.

Và đâu đó trong nhà, một mùi hương dễ chịu nhưng đượm buồn thoảng bay qua. Tôi ước gì mình nhớ ra đó làm mùi gì. Tôi nhìn lại ngôi nhà một lần cuối. Tôi lạy cha mẹ, và bước thẳng ra cổng, không quay đầu lại.

Sau lưng tôi, hai người khóc như hai đứa trẻ con.

Truyện suy ngẫm: Tình yêu



Bên ngoài khung cửa sổ, thế giới đang biến chuyển đầy màu sắc. Bên trong khung cửa sổ, đây là thế giới của tôi. Bên ngoài đó là thế giới mà tôi luôn hướng tới, nhưng ai cũng biết, cái thế giới mà tôi thích hợp chính là căn phòng này.

Căn phòng tôi đang ngồi không có ánh sáng, cũng chẳng hề có chút sinh khí. Ngoài ánh đèn lòe loẹt từ hàng chục bóng đèn trên trần nhà, căn phòng chỉ toàn là máy móc. Tôi là một kỹ sư. Có người gọi tôi là Kỹ Sư Của Thời Đại Mới, có người gọi tôi là Tương Lai Của Giới Trẻ, nhưng cũng có người gọi tôi là Thằng Tự Kỷ. Tôi không quan tâm những người đó nói tôi ra sao, nhưng tôi thõa mãn với những chiếc máy trong căn phòng này. Nói cho cùng, tôi cũng không nhớ mình đã ở trong này bao lâu, cũng như tôi đến đây bằng cách nào. Tôi chỉ biết là khi tôi kể bắt đầu câu chuyện, tôi đã không thể thiếu vắng không khí lạnh lẽo của những cỗ máy. Có cỗ máy chuyên nói cho tôi biết những thứ mọi người đều biết còn tôi thì chưa, có cỗ máy nói cho tôi nghe những thứ người khác cho là nghệ thuật, nhưng chỉ có một cỗ máy tôi yêu nhất, tôi gọi nó là cỗ máy L.

L tập hợp đủ tất cả tinh hoa của những cỗ máy khác. Nó có thể cười, có thể khóc. Nó nói cho tôi nghe những điều rất hay ho của thế giới. Nó cho tôi biết tương lai tôi sẽ trở thành người như thế nào. Và có một sự thật mà tôi rất tự hào, đó là tôi và L sẽ bên nhau mãi mãi.

Đúng, bên nhau mãi mãi.

Có L, tôi không cần phải ngắm nhìn cái thế giới bên ngoài khung cửa sổ kia nữa. L cho tôi nụ cười, cho tôi niềm vui, nỗi sợ, và đôi lúc là sự khoan khoái của dục vọng. Có khi là hai đến ba lần trong một ngày. Những đứa bạn tôi ở khắp mọi miền thế giới đều chúc mừng tôi tìm được một thứ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, vào đúng cái ngày L xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi nâng cấp L hằng ngày. Hằng giờ. Tôi như bị một cơn lốc xoáy hút vào bên trong cỗ máy này. Tôi chìm đắm trong nó, hai mươi bốn trên bảy.

Khi tôi ăn bất cứ thứ gì, tôi đều đem đến trước mặt L và ngồi ăn. Tôi để L ngắm nhìn tôi khi tôi ăn, để cho dòng điện trong người L được kích thích đến tột cùng. Khi tôi chơi trò chơi gì, tôi dùng bản thân L để làm trò chơi. L trầy xước khá nhiều đường. Tôi cũng nhận thấy thế, nên tôi đã cẩn thận lau chùi L hằng ngày. Rồi căn phòng tôi sống càng ngày càng ẩm thấp và âm u ơi.

Tôi mua cho L nhiều phụ tùng và phụ kiện, để L có thể phục vụ tôi tốt hơn. Những cỗ máy khác tỏ ra ghen tỵ, nên chúng nhiều lần tìm cách giết L. L đã chống trả quyết liệt, có khi điện và ánh sáng trong phòng nổ tung cả, chỉ vì những trận tranh chấp chủ nhân của chúng.

Truyện suy ngẫm: Căn nhà cổ

Tôi mới chuyển đến căn nhà cổ này 1 tuần. đó là 1 căn nhà cổ của 1 người pháp xây và giờ được cho thuê với giá khá rẻ cho 1 căn nhà. 4 phòng ngủ đều như nhau nhưng căn phòng của người chủ cũ lại có 1 cái đồng hồ cổ rất to treo trên tường. đêm đầu tiên trôi qua 1 cách bình thường. nhưng tối chủ nhất hôm ấy, tôi nghe 1 tiếng chuông đồng hồ vang lên kèm 1 tiếng thều thào “T.H.Ả...T.A.O…R.A” tuy đã tìm khắp phòng nhưng vẫng không tìm thấy. tôi nghĩ mình bị ám ảnh thôi. 1 tuần sau lại trôi qua bình thường. lại 1 tối chủ nhật với tiếng chuông đồng hồ và tiếng thều thào ”T.H.Ả…T.A.O…R.A…N.Ế.U…K.H.Ô.N.G……” rồi im bặt. mấy thằng bạn cứ kêu tôi nhát gan và nói mày để tối chủ nhật hôm sau tao qua ngủ 1 mình. Sau tôi chủ nhật đó. không ai tìm được người bạn của tôi. Công an vào cuộc nhưng vẫn không tìm được dù chỉ là 1 manh mối nhỏ nhất. 1 tháng sau khu đó giải tỏa, tháo gỡ nhà để xây công trình nhà cao tầng. và sau cái đồng hồ cổ đó người ta thấy 1 cái ngăn kín bí mật và 2 chiếc hộp hình trụ. 1 chếc hộp to không biết bọc bằng da gì có vẻ nhăn nheo và một vài vết khâu. Bên trong là 1 chiếc hộp nhỏ hơn nhưng trên tấm da có vẻ còn vết máu…………………………………………

Truyện suy ngẫm: Ông Phèn



Mặt trời lên quá rặng tre rồi mà nội tôi còn vật vờ trên giường, tối qua ông hơi quá chén, thậm chí khi người ta vác ông lên xe bò rồi chở về tới nhà, ông cũng chả hay biết.
Ông lờ mờ ngồi dậy, người nóng ran, đưa tay quờ quạng lấy cặp kính và cái tẩu.
- Bà ôi _ Ông cất tiếng gọi, nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm.
- Chắc đi chợ rồi _ Ông thầm nghĩ, xong lại ngả phịch xuống ngủ tiếp.
.....

Đột nhiên, con Bi sủa dữ dội, làm ông thức giấc. Tưởng ai, hóa ra là Phèn _ "chiến hữu" của ông. Hắn đã đứng ngay cửa từ bao giờ, ông lè nhè bảo.
- Còn tỉnh thế à ? Vào nhà ngồi chơi.

Hắn nặng nhọc lê bước vào nhà, ông thì ra sau hè, rửa mặt, tiện thấy dĩa khô trên bàn, bưng ra cho Phèn.
Nhà lại ko có sẵn rượu, nhậu chay chán chết, ông định đứng dậy ra mua thì Phèn ngăn lại, hắn lôi trong áo ra một chai rượu, chậc, có hai xị thì mần ăn gì.
Thây kệ, tí bà ấy về, nhờ mua sau cũng được.
Ngoài vườn, con Bi sủa rất rát, phải ra rọ mõm nó lại, thiệt phiền hết sức.

Phèn ăn rất hăng, dĩa mồi với ít rượu nhoáy cái vơi hơn nửa, ông tôi thì chưa vội ăn uống gì, cứ thong tha chờ, tí nữa bà về là có mồi ngon hơn như này nhiều _ Ông bảo hắn gượm đã, nhưng hắn chả nghe, cứ bốc ăn tới tấp.

Kì cục, nhậu nhẹt gì mà chả ngóc đầu lên nói với nhau nửa lời, hắn ăn cứ như bị bỏ đói mấy kiếp rồi ấy. Ông đưa tay định khều hắn một cái thì có tiếng dép lẹt xẹt ờ đầu ngõ, có khách thì phải.
Ông vừa đứng dậy, thì bỗng Phèn cất tiếng:

- Này, đừng nói với bà ấy là tôi ở đây nhé.
- Hay vậy ? Biết bà nhà tới luôn à ? Yên tâm. _ Ông đáp, đoạn xỏ chân vào đôi dép lào, đi ra cửa.

Quả đúng bà Phèn, thằng này coi vậy mà hay, trốn vợ miết đến nỗi nghe tiếng dép là nhận ra liền, ông cười phì.
Vừa gặp mặt, ông nói ngay.
- Thằng Phèn nó .........
Chưa nói dứt câu thì bà Phèn bật khóc.

Ông đứng hình, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ông từ từ quay đầu nhìn vào trong .......

Phèn đã ngừng ăn, hắn ngồi thẳng dậy, dĩa mồi lúc nãy vơi quá nửa, bỗng dưng lại đầy.

Ngoài vườn, con Bi phá được cái rọ mõm từ lúc nào, hú liên hồi.......

Truyện suy ngẫm: Gương không phẳng.

Tuổi trẻ thường hay bắt đầu bằng sự nổi loạn nhưng nó không thế, cuộc sống của nó lúc nào cũng phẳng lặng như gương. Xinh xắn, học giỏi lại ngoan hầu như ai gặp nó cũng thích nó.
Gần đây quanh khu nhà nó liên tục xảy ra những vụ giết người dã man báo đài đưa tin rất nhiều, dạo này nó cũng hay phải đi học về muộn nên mọi người lo cho nó. Bố mẹ bảo ko cần đi học thêm ở xa nữa có gì thuê thầy về dậy không lỡ có gì thì bố mẹ nó cũng sống không nổi, nghe thế nó chỉ cười bảo số nó may chắc chắn ko sao đâu rồi lên phòng đọc sách – thú vui của nó. Mơ ước làm đạo diễn nên nó rất thích đọc sách đặc biệt là sách truyện trinh thám, kinh dị và nó cũng thấy hứng thú với những chuyện mà báo đài đưa tin. Sáng nay, báo lại đưa tin cùng với nhận xét “Ở mỗi vụ án người ta không thể tìm ra mối liên hệ giữa các nạn nhân cũng như một manh mối nào trừ một mảnh gương trước mặt người xấu số” và một chút phỏng đoán về mảnh gương “ có lẽ hung thủ cho rằng miếng gương như là một cánh cổng để đưa người ta sang thế giới bên kia hay là hung thủ theo một tín ngưỡng nào đó, cảnh sát đang hướng tới những người theo các tôn giáo lạ nhưng chưa tìm được đối tượng khả nghi” đọc tin nó nghĩ tin đưa cũng có điểm đúng.
Tối nay nó lại đi học thêm và làm thêm một video ngắn do nó làm đạo diễn và chờ đợi đọc lời bình về tác phẩm của nó vào ngày hôm sau. Mỗi lần đọc lời bình về tác phẩm của mình nó lại thấy cảm giác giống như một đạo diễn nổi tiếng vậy.

Truyện suy ngẫm: Thu hút trẻ con



Mẹ nói ở tôi có điểm gì đó rất thu hút trẻ em, dù không biết lý do nhưng tôi cũng đồng ý như thế. Mỗi lần tôi đạp xe đi học là lũ con nít ở phố luôn chạy theo tôi, tiếng gọi tên, tiếng bước chân ầm ầm làm tôi đau đầu, chúng nhảy lên đằng sau chiếc xe đạp của tôi, kéo xe tôi lại rồi bày đủ trò để tôi không thể đi.

Hôm nay tôi có việc phải đến nhà cô, con đường mà tôi đang đi qua vốn là khu nghĩa trang của phố dành cho trẻ em, sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi rút điện thoại ra vội vàng ấn số một đứa bạn, bỗng nhiên cảm giác quen thuộc đến với tôi: Những tiếng bước chân, những tiếng gọi tên, đằng sau chiếc xe thì nặng dần đi khiến tôi thật khó khăn khi điều khiển nó, chúng mới chân thật làm sao...

Truyện suy ngẫm: Hoa hồng Nhung.

Cửa hàng hoa của cô đông khách vs nổi tiếng vì những bông hồng đỏ thắm có hương thơm tuyệt vời. Không biết cô có bí quyết gì mà hoa của cô trồng khi tới gần phái nữ trông đặc biệt có sinh khí. Cứ đến những ngày lễ như 8-3, valentine… . cô luôn hết hàng rất sớm nhưng đôi khi cũng phải miễn cưỡng hủy một vài đơn hàng vào cuối tháng những lúc như thế cô tranh thủ tưới hoa, chăm sóc hoa trong vườn cùng với những khách hàng của mình.
Sắp hết tháng hai cửa hàng cô lại bận rộn trong vườn chuẩn bị cho những đơn đặt hàng cho những ngày lễ vào tháng 3 tới.

Truyện suy ngẫm: Đói.



Cái đói bao trùm hết cả, một màu xám xịt phủ lên thôn làng, tử khí khắp nơi. Người ta chết, mỗi ngày, mỗi giờ. Xác chết la liệt, trong bụi, trên đường, suối, ao, hồ, thậm chí có cả gia đình cùng tự vẫn, thối rữa, ruồi nhặng bâu đầy.Người sống, người chết lẫn lộn với nhau, họ quyện lại, tạo thành một cái mùi hôi nồng đặc trưng, thậm chí đôi khi còn không thể phân biệt được. Nhiều người sửa soạn bỏ làng mà đi, giữa đường gặp cướp, bị giết chết hết. Thảm.
Đâu đâu cũng thấy đám đốt, họ đốt xác, chết nhiều quá, hơi sức đâu mà đào , cứ vứt đống, đốt, nếu cháy không hết thì ít cũng đỡ hôi thúi được chút.

Ai cũng kêu than, thậm chí, họ cũng chẳng còn hơi sức để mà kêu nữa.

Nội tôi lê bước nặng trịch ra sau vườn, chẳng còn gì, rau cỏ có gì đều ăn sạch, cầm tiền trong tay mà đói nhăn răng, nếu tiền ăn được, cả nhà cũng chia nhau ra mà ăn. Ông thở dài não nề, lặng lẽ bước vào trong.
"Hôm nay có gì vậy bà ?"
"Cháo trắng với rau chuối" Bà buồn bã đáp.
Hai người, ăn trong im lặng, người này cố ăn ít để nhường người kia, hay cốt là chỉ để tận hưởng cái cảm giác được húp nhiều lần.
"Ông phụ mấy người trong làng, đi gom bớt, hôi quá, sống sao được chớ"

"Ờ"

Bữa đó ông với chục người nữa, chia nhau ra mà tìm xác. Người ta chết lâu, xác bốc mùi biết ngay, đằng này phải tìm, vì quá nhiều, nó ám vào không khí, khắp nơi chỉ rặt có một mùi.
Có ngôi nhà kia, mái lá chỏng chơ, xơ xác, một quầng đen lù vù trước cửa, ruồi, chúng là những kẻ chỉ đường giỏi nhất. Ông bước vào, giữa trưa hè mà cái nhà tối om, ông đốt bó đuốc, xua đi lũ nhặng, từ từ tiến vào trong.

Trên giường có một cái đùm, phủ chiếu, ông giở ra thì .... ôi thôi, người này chết cũng được dăm bữa, lũ dòi trắng hếu bò lúc nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen ngòm, ruồi từ đó túa ra, làm ông xây xẩm cả mặt mày. Cái xác sưng phù lên như quả bóng da, nhưng thật kì lạ, hai cánh tay chỉ còn trơ xương, thậm chí cả cái bàn tay cũng đứt lìa, xương ngón tay vung vãi trên giường. Chắc là lũ mèo hoang, ông nghĩ.

Bỗng dưng có tiếng con nít khóc, nó ré lên từng hồi, gắt và chua loét, xoáy tận vào hốc tai, ông giật mình sợ hãi, lông tóc dựng ngược, té phịch xuống đất. Tiếng khóc vọng ra từ căn bếp, nghe càng lúc càng gần, rồi đến lúc mà ông cảm giác nó kề bên tai, giống như là nó ở ngay cạnh mà khóc, ông hoảng quá, vứt đuốc, bỏ chạy thục mạng.

Ông chạy ra, gặp lại đám thanh niên, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh như tàu lá, hai mắt ráo hoảnh, ông định phân minh thì chúng bỏ đi một nước, rồi lạnh lùng mà cầm bó đuốc, đốt hết cả nhà.
Tiếng khóc im bặt

Truyện suy ngẫm: Cái hòm



Hắn ngồi xếp bằng trên cái hòm, tay vỗ bồm bộp, như mọi khi, sau khi nhét thuốc vào ống điếu, hắn lui cui rắc bột, thứ bột đen thùi, được lôi ra từ một cái hộp bằng gỗ sồi, sơn son thếp vàng. Hắn đã dùng quá nửa rồi. Ông tôi không quan tâm lắm.

Làn khói trắng bốc lên, câu chuyện bắt đầu ......
"...... Cái hòm này hay lắm ông ạ, cũng phải hơn chục năm rồi, từ tận Ấn Độ, qua tay không biết bao nhiêu người, giờ tới tôi, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng ông trả bao nhiêu tôi cũng không bán đâu. Tại sao ư ? Vì ......

Người chủ cuối cùng của chiếc hòm này là một nhà văn người Nga, hắn là nhà văn tự do, cuộc sống tạm bợ qua những căn phòng thuê.
Hắn mua cái hòm này, cốt chỉ để chứa quần áo.
Một ngày nọ, hắn mất tích, sau đó họ tìm thấy quyển nhật kí.

Ngày 1:
Hôm nay, ta tự do, một nhà văn thực thụ không câu nệ vật chất vì nó là thứ níu chân họ, ta có thể đi khắp nơi. Cảm hứng đến như những cơn gió, khẽ mát rồi chợt tan biến, ta phải lưu lại những cảm xúc ấy, ngay khi nó còn tuôn trào trong tim.....
Xe ngựa tới thị trấn rồi,cái rương, đó là tất cả ta cần.

Ngày 2:
Một chiếc rương Ấn Độ, tốt, Phương Đông huyền bí, tuy giá trị của món đồ không nói lên tài năng của nhà văn, nhưng ít nhất, nó khiến ta tự hào.
Phòng trọ đã sẵn sàng, cho nửa năm tới.

Ngày 3:
Bắt đầu viết một tác phẩm mới, hôm nay chỉ thế thôi .....

Ngày 4:
Quá tệ, đầu óc trống rỗng, ta cứ cứ bị hút vào cái rương, có gì đó khiến ta không thể dứt ra được. Cũng phải, nó là thứ tài sản duy nhất giá trị mà ta có.

Ngày 5:
Ta thích.
Chiếc rương ở đối diện giường, nơi ta có thể thấy nó ngay khi thức dậy, ta thích ngắm nhìn nó hàng giờ, ta muốn viết, nhưng không được. Mặc dù biết bên trong chỉ là quần áo và sách, ta vẫn muốn mở. Mở ra rồi, lại muốn đóng lại. Hai cảm xúc trái ngược, đóng lại thì tò mò muốn mở ra, mở ra thì lại sợ và muốn đóng lại.
Ta điên mất.

Ngày 6:
Ta thấy những ngón tay, xanh xao và gầy rộc.
Từ chiếc rương.
Cái rương không khoá, một bàn tay, khẽ nâng mép rương.
Ta sợ có gì đó bật ra.
Nhưng không, nó chỉ chìa năm ngón tay ra .... cào nhẹ lên lên nắp rương.
Tiếng móng tay rít trên gỗ.
Âm thanh tởm lợm.
Tối hôm qua, ta thậm chí đã tè trên giường.

Ngày 7:
Ta biết nó muốn gì ...
"Tới đây" Đúng không ?
Ta kinh tởm nó, nhưng đôi chân ta thì không, nửa đêm thức dậy, ta nằm giữa nhà.
Ta tự cột mình vào chân giường.
Quá kinh hãi, thậm chí không dám lại gần.

Ngày 8:
Lại những ngón tay, tiếng rít, lần này nó cào mạnh hơn, những ngón tay, gồng lên, run bần bật, nó đang bực, móng tay sắp bật ra, rỉ cả máu. Tại sao mụ chủ nhà không nghe thấy ?
Ta viết những dòng này giữa đêm khuya, ta phải giữ mình luôn tỉnh táo.

Ngày 9,10: (Không ghi)

Ngày 11:
Đã 3 ngày không ngủ, chiếc rương, phải, sau những nỗ lực bất thành. "Nó" thậm chí vẫn không muốn bò ra hay không bò ra được ?.
Chỉ có bàn tay.
Và những ngón tay, lần này, thê thảm, móng rụng rời cả, máu đỏ tươi lấm lem trên làn da màu xanh bủng. Nó không cào nữa, chỉ khẩy, nó khẩy, bằng cả năm ngón, nó muốn ta đến với nó, muốn ta kéo nó ra ? Nó là thứ gì thế ?

Ngày 12:
Mụ chủ nhà ......

(sau đó là một loạt những nét vẽ lộn xộn trên giấy,những dòng này không rõ là ngày nào).
Ta sẽ nhờ người đến và vứt nó đi.
Vì ta bị xích nên mụ chủ nhà sẽ làm. Khoan đã, mụ cũng kinh sợ, và không thể, chiếc rương ngay cửa ra vào.
Có cách.
................Cuốn nhật kí chỉ viết tới đây..................

Một người hàng xóm báo tin là không thấy bà chủ nhà ra ngoài đã ba ngày. Người ta phá cửa vào, trên gác mái, một chiếc ra giường bị xoắn lại làm dây, được thắt thòng lọng, nhưng không
có ai ở đó. Các cánh cửa đóng chặt. Mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dầy, nhưng không dấu hiệu xáo trộn. Cây đèn dầu leo lét, dầu gần cạn.
Và cuốn nhật kí, để ngay ngắn trên bàn, cùng 10 Rúp và một mẩu giấy ghi "Vứt dùm chiếc hòm" _ Chữ của bà chủ nhà.

Trong chiếc rương, quần áo và sách vở nổi lềnh pềnh cùng với thứ nước đen ngòm, tanh tưởi, thứ nước đặc quánh như nhựa thông.

Họ không biết cũng chả quan tâm, chỉ rửa sạch, và bán.
Tôi mua, và đang chờ.
"Thử không, ông bạn già ?" Hắn đứng dậy, mở nắp rương.Chẳng có gì ngoài mạng nhện, và cái đáy thì kịt một màu đen.
Nội tôi xám mặt, ông bặp bặp cái tẩu thuốc một cách run rẩy.
Nhất là khi ông nhận ra đôi mắt của hắn sâu hút, những quầng mắt đen kịt, như màu của chiếc hòm kia.

Thử cái gì nhỉ ?

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: Khi người đàn ông làm đầu bếp

Bố tôi thường làm cho tôi 1 món ăn rất đặc biệt,mà công thức chế biến ra sao thì ông không hề để lộ ra cho tôi biết.Nhưng chắc hẳn là nó khá khó tìm vì mùi vị của nó khá ngon và lạ.Ông thường sử dụng máy xay để chế biến nó.Bên trong bát tôi lúc này có 2 màu đen và trắng,nó hơi nhơn nhớt nhưng được cái khi cho vào miệng nhai cứ kêu:“rôm rốp“vì có phần xay ra chưa nhuyễn,trong nó khá giống thạch.Có lẽ tôi đã nghiện món ăn này rồi.
Khi ăn xong tôi ra xem tivi và biết rằng có 1 tên sát nhân bệnh hoạn đang loanh quanh gần khu tôi sống.Thật kinh khủng khi hắn đã giết hại hàng xóm của tôi rồi móc mắt họ ra.Hắn làm thế để làm gì thì tôi không biết,nhưng mong sao hắn cũng bị giết hại và bị móc mắt trước khi làm hại đến gia đình tôi.
Sáng hôm sau tôi phát hiện ra xác của bố.Ông đã bị giết hại và bị móc mắt.Điều đó chứng tỏ tên sát nhân đã nhắm vào gia đình tôi.Tôi cần phải làm gì đó.
Chợt tôi nhìn thấy có người mới chuyển đến sống ở khu này.Mong sao họ đừng biết chuyện gì đang xảy ra.

Truyện suy ngẫm: Bức tường



Câu chuyện như sau:
Con bé ấy có bố và mẹ cùng sống trong 1 căn nhà.

Bố nó luôn làm việc dưới tầng hầm.Nó không được xuống đó vì mẹ nó cấm

Tuy nhiên các bạn nó thì đều được xuống đó,mẹ nó bảo xuống đó bố nhờ giúp việc,nhưng sau đó thì BIẾN MẤT.

Rồi một hôm mẹ nó vắng nhà.Bố nó gọi nó xuống dưới hầm.Hai bố con chơi rất vui với nhau.Con bé không thấy gì lạ ngoài cái tường đã cũ trát đi trát lại nhiều lần.

Khi mẹ nó về thì nó kể lại cho mẹ nghe.Mẹ nó rất tức giận.Cả hai bố mẹ đã cãi chửi nhau.
Hôm sau thì bố nó cũng BIẾN MẤT.

Nó hỏi thì mẹ nó nói rằng bố đã có người đàn bà khác và đi rồi

Con bé lại xuống tầng hầm.Nó nhìn vào bức tường 1 lần nữa.
Dường như bức tường có cái gì đó rất kì lạ...
...
10 năm sau,nó trưởng thành.Nó đến thăm mẹ nó ở ngôi nhà cũ
Sau khi uống 1 cốc nước trà,bà ta ngã vật ra chết và luôn lẩm bẩm:
"ANH YÊU,ĐỪNG LÀM THẾ!"

Truyện suy ngẫm: Bữa ăn



Có một gã ăn xin, không ai biết gã từ đâu đến, hắn ngồi ở ngã tư suốt cả ngày, ai cho gì ăn nấy.Nội tôi mỗi khi đi chợ về cũng thường cho gã ít xôi chè, và ngồi xuống ăn cùng gã, như một người bạn.
Một ngày kia, người ta thấy gã chết còng queo bên đường. Nội từ đấy đi chợ bằng đường khác, không ghé qua đó nữa .....

Một ngày nọ, có một nhà sư đi khất thực ngang qua làng, nội bèn dừng lại, cúng dường ít xôi chè. Vi sư già nhìn ông một lúc, rồi tự nhiên nhận ra điều gì đó, xin dành ít thời gian.

Họ cùng nhau ra ngã tư, nơi gã ăn mày ngồi lúc trước, vị sư già cẩn thận lấy đồ trong bình bát ra, lót bằng giấy rồi để trên đất. Hai người sau đó ngồi ăn trong im lặng, ông tôi cũng chả biết gì để mà hỏi, chỉ hơi ngạc nhiên.

Ăn xong, vị sư già đứng dậy.
- Ông này đi được bao lâu rồi ?
- Một tuần _ Nội tôi đáp
- Một phút _ Vị sư trả lời, quay mặt bước đi.

Ông tôi lặng đi trong giây lát, quay lại ngã tư, quỳ xuống, vừa lạy vừa khóc, miệng lẩm bẩm.
Tôi xin lỗi ~

Truyện suy ngẫm: Ngôi mộ



Có một ngôi mộ nhỏ, cỏ dại um tùm, tới cái bia còn chả có.
Nội tôi, mỗi khi ra viếng mộ, thường tiện tay nhổ cỏ, đắp đất, ông còn làm hẳn tấm bia cho nó.

Một ngày kia, nội tôi thấy một bao bánh trái to tướng trước nhà.
Lật trong bao, thấy có tên của một gia đình, với đầy đủ thành viên, và chữ "phụng cúng", thấy lạ, nội tôi chưa vội ăn mà đem tới nhà, vừa muốn cảm ơn, vừa muốn hỏi lí do.

Vừa đem tới thì bị đuổi đánh, thậm chí chưa kịp hỏi câu nào.
Ông chạy về nhà, thở hồng hộc, không hiểu gì cả. Vừa lúc đó, nhà có khách. Nhìn thấy đống quà bánh trên bàn, ông khách nói.
Ông đói lắm hay sao mà ra mộ lấy đồ cúng của người ta vậy ?

Ông tôi ôm bịch bánh, chạy thẳng ra đồng mả, quên cả dép ...... và té xỉu ở đó.

Tất cả những ngôi mộ đều có chung một kiểu đồ cúng, hệt như bao bánh trái trên tay ông.
Tất nhiên là trừ chỗ đó ra.

Truyện suy ngẫm: Nhà ảo thuật

1 nhà ảo thuật sau khi đã học các món nghề của sư phụ, anh ta quyết định đến 1 tp lớn khác để tìm người khác giỏi hơn. Trong lúc dò la tìm kiếm, anh ta quyết định bán những mánh khóe và đồ nghề trong môn ảo thuật để kiếm sống qua ngày. 1 hôm đang đứng trên vỉa hè cùng chiếc xe máy để đồ nghề, 1 người đứng xem đã đề nghị mua 1 trò ảo thuật khá phức tạp với giá 500k. Anh ta mừng quýnh, vì khán giả đứng xem quá đông nên anh ta quyết định dẫn người khách ra chỗ vắng cách đó k xa để truyền đạt. Vì có dụng cụ hỗ trợ trong trò đó nên chỉ tốn khoảng 3' để người khác hiểu và trình diễn được. Sau khi xong việc anh quay trở lại và bàng hoàng thốt ra " Mình đã tìm được nhà ảo thuật đại tài nhưng chi phí khá đắt " rồi anh ta chạy 1 mạch như ma đuổi. Từ đó không ai thấy anh lảng vảng ở vỉa hè nữa

Truyện suy ngẫm: Que diêm

Một người nằm chết trên sa mạc, bên cạnh là mấy túi hành lý, đồ ăn, nước uống, trong tay còn cầm nửa que diêm. Hỏi người này vì sao mà chết?

Truyện suy ngẫm: Gánh xiếc

Trong gánh xiếc có 2 người lùn, một người bị mù. Một hôm ông chủ gánh xiếc bảo với hai người là sẽ sa thải một trong hai người vì gánh xiếc chỉ nuôi nổi một người thôi. Vài ngày sau mọi người phát hiện anh lùn bị mù tự tử chết trong phòng, xung quanh vung các mẫu gỗ nhỏ. Hỏi tại sao anh ta lại tự tử?

Truyện suy ngẫm: Căn nhà nhỏ trên đỉnh núi

Có một người sống trên một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi. Vào một đêm mưa lớn, người đó đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra mở toang cánh cửa mà không thấy ai. Anh ta đóng cửa đi vào ngủ tiếp. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng lại cũng không thấy ai. Cứ mấy lần như vậy cũng đều không có ai. Sáng hôm sau, anh ta xuống núi thì phát hiện ra một thi thể ở dưới chân núi, mình đầy thương tích.

Truyện suy ngẫm: Mắc kẹt

Một ngày nọ, bạn chui vào các hang động hiểm trở để thám hiểm, bạn tự nhủ, "Mình có thể làm được. Sẽ không qá tồi tệ đâu". Cái hốc bạn chui lọt vào nhỏ không thể nhỏ hơn, chỉ vừa đủ chui lọt. Quay người không được, và hướng gió thổi xuyên qua khiến bạn biết hầu như không thể bỏ ngược trở lại.
Đèn pin là thứ duy nhất khiến bạn hiện hữu giữa bóng tối, và ánh sáng của nó dẫn đường. Đèn có khi sẽ hết pin, nhưng không sao, những người bạn đồng hành ở phía sau lúc nào cũng đem theo.
Theo những gì người bạn của bạn đã tính toán thì cả bọn đã đi tầm 200 yards và còn khoảng 200 yards phía trước nữa. Người bạn của bạn, anh ta là một người đam mê thám hiểm mọi thứ và hẳn là sẽ không sai đường nếu đi theo chỉ dẫn của anh ta, nhỉ?
"Nhanh lên. Cậu bò cứ như bà ngoại tôi ấy." Anh ta hét lên.
Lúc đấy bạn nhận ra cái lỗ mình đang chui trở nên nhỏ dần. Gã bạn phía sau vẫn tỏ ra vui vẻ và đẩy bạn tới trước mà không biết bạn chưa hề có kinh nghiệm về những kiểu thám hiểm như thế này.
Bạn đã mắc kẹt. Cái lỗ vẫn rất nhỏ, bạn cố gắng ngọ nguậy thật nhiều nhưng vô ích. Những bức tường đá bị mắc vào thiết bị trên người bạn làm bạn thấy khó thở. Sau đó, bạn nghe thấy một tiếng rên rỉ, âm thanh rên rỉ ấy đến từ phía sau bạn và gã bạn của bạn.
Nó to dần, to dần, ... TO DẦN.
Gã bạn của bạn khóc thét lên, chói tai một cách đẫm máu, một tiếng thét không bao giờ có một người đàn ông, cứ như trong chớp mắt anh ta bị lôi mạnh ngược khỏi hang một cách dữ tợn, vì bạn ở đây nghe thấy tiếng thét ấy trở nên xa dần.
Đèn pin bỗng vụt tắt.

Truyện suy ngẫm: Sarah O’Bannon



Những chiếc quan tài thường có 1 cái lỗ trên nắp, nối với 1 cái ống đồng dài 6 feet (cỡ mét tám) và 1 cái chuông. Cái ống dùng để đưa không khí vào quan tài đề phòng người bị chôn chưa thực sự chết. Harold, người đào huyệt ở nghĩa trang Oakdale, một lần nghe thấy tiếng chuông, ông đi kiểm tra xem liệu đó có phải là trò đùa của bọn trẻ hay không. Cũng có đôi lần nguyên nhân là do những cơn gió. Lần này thì cả 2 nguyên nhân đó đều sai. 1 giọng nói từ phía dưới quan tài vang lên cầu xin, chứng minh rằng mình còn sống để được đào lên.

“Cô là Sarah O’Bannon?” “Vâng!”, giọng nói xác nhận.

“Cô sinh vào ngày 17 tháng 11 năm 1827?”

“Vâng!”

“Bia mộ của cô khắc rằng cô chết vào ngày 19 tháng 2?”

“Không, tôi còn sống, đó là sự hiểu lầm! Xin ông đào tôi lên, giải thoát tôi khỏi cái quan tài này!”

“Tôi thực sự xin lỗi, thưa cô” Harold nói, chân dẫm lên cái chuông để nó không kêu nữa và ông đổ đầy đất vào cái ống đồng. “Nhưng bây giờ đã là tháng 8. Cho dù cô là gì ở dưới đó đi chăng nữa, thì cô cũng đã không còn sống, và cô sẽ không được lên đây.”

Truyện suy ngẫm: Đường Ray

Anh tôi và tôi đến San Antonio, và chúng tôi nghe được chuyện về một đường ray bị ám. Chuyện là, một xe buýt chở học sinh bị kẹt trên đường ray khi tàu đang chạy tới. Đoàn tàu chạy quá nhanh để lũ trẻ có thể thoát ra. Và chúng đều chết cả.
Khi tìm thấy thấy đoạn ray đó, bọn tôi đỗ xe trên nó, và chờ. Lúc đó hai đứa đều hơi sợ và lo lắng. Lúc chúng tôi chuẩn bị bỏ đi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi hoảng hốt ôm chặt lấy nhau, mắt mở to, miệng há hốc, không nói được gì. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận ( thực ra chỉ khoảng 5 phút ), chiếc xe dừng lại, và chúng tôi không còn ở trên đường ray nữa. Cái đó nghe có vẻ không đáng sợ, nhưng điều chúng tôi thấy sau đó làm chúng tôi sợ đến mức phải nhảy ngay lên xe về nhà.
Chúng tôi ra khỏi xe và đi vòng ra đằng sau. Sau khi lái xe 6 tiếng đến đây, trên chiếc xe đã bám ít bụi. Cái đó thì bình thường.
Nhưng có những dấu vân tay nhỏ in đầy ở đằng sau xe.
Cỡ tay của trẻ con.

Truyện suy ngẫm: Cô giá trong ảnh

Một ngày ở trường như bao ngày, 1 cậu bé tên là Tom đang ngồi giải toán. Chỉ còn 6 phút nữa thôi là tan học. Tom bỗng để ý tới 1 vật gì đó. Bàn học của cậu ở đối diện cửa sổ, và cậu đã nhìn thấy 1 bức ảnh ở bãi cỏ. Tan học, Tom chạy thật
nhanh đến chỗ bức ảnh. Cậu
chạy nhanh rất nhanh để ko ai
khác có thể lấy nó. Cậu nhặt bức ảnh và mỉm cười.
Đó là cô gái đẹp nhất mà cậu
từng thấy trong đời. Cô mặc quần bó, đi giày đỏ, tay cô thì tạo ra biểu tượng hoà bình (2 ngón tay tạo thành chữ V).
Cô gái quá đẹp và Tom rấy muốn gặp cô ấy, vì vậy cậu chạy khắp trường hỏi mọi người xem họ có biết hay từng nhìn thấy cô hay chưa, nhưng ai cũng nói “không”.
Tom rất buồn.
Khi Tom về nhà cậu liền hỏi chị
gái nhưng cũng chỉ nhận đc 1 cái
lắc đầu. Cũng đã muộn, vì thế Tom lên gác, để bức ảnh lên bàn
rồi đi ngủ. Trong đêm Tom bỗng nghe thấy những tiếng gõ. Chúng cứ như là tiếng gõ móng tay vậy. Cậu bé hoảng sợ. Sau những tiếng gõ là 1 tiếng cười khuc khích. Cậu thấy 1 cái bóng bên cửa sổ, nên cậu ra khỏi giường, mở cửa sổ và đuổi theo tiếng cười đó. Khi Tom đến
nơi thì tiếng cười đột ngột biến mất.
Sáng hôm sau Tom lại đi hỏi hàng xóm về cô gái. Họ vẫn trả lời “Xin lỗi, không”. Khi mẹ cậu về nhà cậu thậm chí hỏi cả bà, tuy nhiên bà cũng nói không. Tom lại về phòng, đặt bức ảnh lên bàn và
ngủ thiếp đi.
Vẫn là tiếng gõ làm cậu thức giấc.
Tom tóm lấy bức ảnh và lại đi
theo tiếng cười. Cậu đi qua
đường, và bất ngờ bị đâm bởi
1chiếc xe hơi. Tom chết ngay tại chỗ, trên tay vẫn cầm bức ảnh.
Tài xế bước ra ngoài và tìm cách giúp Tom nhưng đã quá muộn.
Ông thấy bức ảnh và nhặt nó lên.
Ông thấy 1 cô gái xinh đẹp đang giơ 3 ngón tay.

Truyện suy ngẫm: Cháu thông minh quá nhỉ



Cô bé 15 tuổi tên là Donna sống với cha mình trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Kể từ khi mẹ Donna qua đời, Donna phụ thuộc hoàn toàn vào cha mình. Mối quan hệ cha con giữa họ rất tốt.

Một hôm, cha của Donna chuẩn bị lên đường đi làm ăn. Trong lúc ăn sáng, ông nói với cô rằng ông sẽ về nhà rất muộn.

Nhưng đến tối khuya cha cô vẫn chưa về nên Donna quyết định đi ngủ trước. Cô bé có một giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình đang đứng ở cạnh một đường cao tốc tấp nập. Xe ô tô và xe tải chạy băng băng tuôn khói mù mịt. Cô nhìn qua đường cao tốc và nhìn thấy một hình hài quen thuộc phía bên đường. Đó là cha của cô. Ông đang cố hét lên để báo cho con mình một điều gì đó, nhưng Donna không nghe được.

Đôi mắt cha cô rất buồn. Ông dường như muốn tuyệt vọng. Donna cố gắng hết sức và cuối cùng có thể nghe ra được: "Đừng ... Mở ... Cửa ..." Đột nhiên, Donna bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Ring Ring Ring.

Cô bò ra khỏi giường và mang dép. Sau đó, chỉ với bộ áo ngủ, cô chạy xuống cầu thang và đi tới cửa trước. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chính, cô nhìn thấy bên khuôn mặt của cha cô, đang nhìn chằm chằm vào cô. Chuông cửa chuông inh ỏi…
"OK, chờ con tí!" Cô hét lên. Cô kéo chốt cửa ra nhưng bỗng nhiên có điều gì không ổn khiến cô dừng lại. Cô nhìn qua các lỗ cửa một lần nữa. Một điều gì đó về nét mặt của cha Donna không được đúng cho lắm. Mắt anh rộng mở và đầy vẻ sợ hãi. Cô vặn chốt khoá cửa lại.

"Cha!", Cô hét lên qua cánh cửa. "Cha quên chìa khóa à ?" Ring Ring Ring. "Cha ơi, trả lời con!" Ring Ring Ring. "Cha ơi! Trả lời con đi!" Ring Ring Ring. "Có ai đang đi cùng cha không? Ai đang đe doạ cha phải không?” Ring Ring Ring. "Sao cha không nói gì” Ring Ring Ring. "Con không dám mở cửa nếu cha không lên tiếng đâu.” Chuông cửa vẫn reng lên inh ỏi, nhưng vì một lý do nào đó, cha Donna từ chối trả lời tiếng khóc than tuyệt vọng của con gái.

Cả đêm hôm đó, Donna sợ hãi ngồi co rúm ở góc hành lang, cố gắng chịu đựng tiếng chuông reng không ngừng. Thời gian dường như đứng lại, Donna cảm giác như trời không bao giờ sáng. Cuối cùng, Donna kiệt sức và chìm vào cơn mê trong tiếng chuông ầm ĩ.
Sáng hôm sau, cô bé thức dậy và thấy không gian xung quanh thật yên tĩnh. Cô rón rén đi đến cửa và nhìn qua lỗ cửa một lần nữa. Cha cô là vẫn còn đó, nhìn chằm chằm vào Donna. Cô bé thận trọng mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Có một mảnh giấy kẹp ngay chuông cửa.
"Cháu thông minh quá nhỉ."

Truyện suy ngẫm: Lái tàu

Công việc của tôi luôn gắn liền với chuyến tàu hoả. Một lần có 1 phụ nữ xuất hiện trước mắt tôi. Tôi đã bị gương mặt đó ám ảnh

Truyện suy ngẫm: Mới ra tù

Tôi mới ra tù vì giết 4 người. Cũng ân hận lắm. Tôi được thả vì họ nói đã xử lí xong.
Bố mẹ tôi chả làm việc. Cả ngày họ chỉ ngồi ở nhà.
Chị tôi thì chốt cửa phòng bật radio không ngừng
Trước kia hay chơi với thằng em mà giờ nó lúc nào cũng nằm trước cái TV.
Chả ai nói gì với tôi. Chán thật. Lại còn phải tìm việc làm nữa.

Truyện suy ngẫm: Chuyến xe bus

Một gia đình đi xe buýt đến thăm họ hàng ở quê. Đến chân núi thì họ cảm thấy đói nên đã xuống xe tạt vào một nhà hàng.
TV phát bản tin một chiếc xe buýt bị một viên đá lớn rơi trúng, toàn bộ hành khách trong xe qua đời. Đó chính là chiếc xe họ vừa xuống.
"Biết thế nhà mình ko xuống dọc đường" - vợ nói
"Cái gì? Sao em lại nói vậy" người chồng ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc thì anh nói tiếp "Em nói phải. Lẽ ra ta phải ở lại"

Truyện suy ngẫm: Nhà ngoại cảm

Con tôi là một nhà ngoại cảm. Nó mới 2 tuổi , nó cứ chỉ vào ai là người đó chết. Một lần nó chỉ vào hàng xóm, 3 ngày sau ông ấy đột quỵ. Lần khác nó chỉ vào tờ tạp chí phim. Diễn viên trên đó 2 ngày sau bị tai nạn chết. Hôm qua tôi thấy thằng bé lại chỉ vào màn hình tivi, tôi bật lên thì thấy có tổng thống đang phát biểu. Tổng thống sắp chết à ? Khó tin nhưng con tôi không thể sai được

Truyện suy ngẫm: Ông già ăn xin

Trong một lần đi xe buýt, tôi thấy một ông già ăn xin đứng ở bến xe. Ai đi qua ông cũng nói vào tai họ. Một bà béo đi qua, ông nói "Lợn". Trời. Xúc phạm người ta như thế mà cũng xin tiền.
Một người đàn ông đến, ông nói "Người". Chẳng phải người thì là gì.
Người khác đi qua, ông nói "Trẻ con". Trẻ con ? Liên quan gì ?Ông già này lạ thật.
Đứng một lúc, tôi vào quán ăn gần đó, gọi đĩa salad quan sát tiếp rồi ra xem ông ta nói gì về mình. "Rau" - ông ấy nói.

Truyện suy ngẫm: Người thứ ba.

Bạn trai tôi đòi chia tay. Thì ra anh ấy đã yêu một cô gái khác.
Tôi rất đau khổ. Không hiểu người thứ ba này có gì hơn tôi?
Giờ tôi biết rồi.
Cô ấy có một nụ cười rất đẹp.
Hơn thế nữa, những chiếc răng của cô ấy đều đẹp tới mức hoàn hảo.

Truyện suy ngẫm: Da non

Trông trẻ quả là một công việc buồn chán vs những ai k thích trẻ con, tôi cũng vậy, cốt chỉ là kiếm 1 chút tiền để có thể tự chi trả cho những khoản mình muốn mà thôi. Nhà chú thôi muốn tôi bên cạnh đứa con gái của họ vào những hôm công việc đột xuất, nghe có vẻ ích kỷ nhưng tôi cần tiền cho 1 số mục đích riêng của mình.
Những tối buồn chán trông con bé 1 mình, t cứ để cho nó chơi mình còn tôi ung dung làm nốt bài tập và bóc da môi của mình.
Đó là 1 tật xấu của tôi, bóc da môi cho đến khi lớp da khô biến mất và còn lại đôi môi đỏ quạch, máu lem ra móng tay, trông thật xấu, nhiều ng` khuyên nhưng tôi k thể bỏ đc.
Dạo này cô chú than phiền tôi vì sao trông đứa bé thế nào mà trên đầu, cổ và lưng đứa bé lại có nhiều những vết trầy xước nhỏ vậy, có vết nhẹ mà có vết hằn cả máu...
Dĩ nhiên là tôi cũng k biết thôi...
Chắc là nó trong lúc chơi bị cứa vào đâu đó...
Lúc đó tôi k để ý, tôi đưa tay lên bóc da môi...
Đôi môi tôi rát và đỏ...
Tối nay cũng lại là 1 đêm buồn chán, ngồi 1 chỗ và trông đứa bé ngủ khiến tôi cũng nhoài người ra ghế sofa thiếp mất...
Sáng dậy, tôi vươn vai và để ý có 1 mẩu giấy trên bàn " Có vẻ như tối qua 1 con mèo hay con j đó từ cửa sổ vào nhà và cào chi chít lên đầu và lưng con bé, chú đưa nó đi viện. "
Lạ lùng, mèo ư, con bé có sao k...
Tôi đưa tay lên miệng, da non mới mọc lên...Môi tôi vẫn còn rát...
Móng tay lem máu...

Truyện suy ngẫm: Tử Y



Năm nay Tử Y 3 tuổi, ai cũng nói cô bé càng lớn càng xinh. Như mẹ Tử Y. Mẹ Tử Y đẹp, nên đàn ông trong làng hầu như ai cũng theo. Hai mẹ con ở chung với bà. Chỉ biết là bà. Không biết là bà nội hay bà ngoại Tử Y.

Hôm nay là sinh nhật tròn 3 tuổi của Tử Y. Mẹ Tử Y cho cô bé mặc một chiếc áo tím rất đẹp. Có thêu hoa mẫu đơn đỏ. Trong nhà hình như ai cũng vui. Người ra người vào tấp nập. Treo hoa treo chữ đỏ khắp nơi. Tử Y không phải làm gì, chỉ ngồi trên ghế quan sát mọi người và ăn bánh nướng.

- Tử Y. Từ nay đây sẽ là cha con. - Vào cuối ngày, mẹ gọi Tử Y đến và nói.

Đêm nay Tử Y vẫn ngủ cùng mẹ như mọi khi, nhưng còn có thêm cha.

Áo Tử Y bị bẩn, sáng ra người ta nói phải đem đi giặt nên Tử Y phải thay áo khác. Nhưng có lẽ vết bẩn không giặt sạch được nên Tử Y chẳng thấy người ta đem chiếc áo sau khi giặt về. Tử Y nghĩ chắc chẳng bao giờ được mặc chiếc áo tím ấy nữa.

...

Sinh nhật 3 tuổi của Tử Y năm nay ai cũng vui, Tử Y lại được mặc chiếc áo tím của mình.

Truyện suy ngẫm: Sợ thằng trộm

Tôi đang tắm thì nghe thấy một tiếng thét ở ngoài. Ra xem thì thấy thằng trộm. Nó đứng trên xác của bố mẹ và em tôi. Vừa nhìn thấy tôi thì hắn chạy luôn. Sợ quá. Ko biết phải làm sao nữa.

Truyện suy ngẫm: At the party - Tại bữa tiệc

Một ngày kia tôi tổ chức một bữa tiệc tại nhà.
Trong suốt bữa tiệc tôi chụp rất nhiều tấm ảnh và tôi để ý một điều rất lạ.
Một trong những bức ảnh tôi chụp có một tấm đằng sau bạn tôi là cái tủ quần áo,cái cửa tủ quần áo đó được mở he hé.
Và từ khe tủ,là một khuôn mặt xanh xao,miệng đỏ lòm của người phụ nữ,nó liếc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đã rất hoảng sợ và ngay lập tức tôi gọi nhà tâm linh đến để kiểm tra bức ảnh.
Nhưng ông ta nói: " Tôi không cảm nhận được linh hồn phát ra trong bức ảnh này, đây không phả là bức ảnh ma"
Tạ ơn chúa,tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: Không thể nào!

18 tuổi đó là cái tuổi đẹp nhất trong đời mỗi người,nhưng đối với tôi nó thật đen tối.
Tom,đó là cái tên mà mẹ đã đặt cho tôi khi người bố vô tâm đã ruồng bỏ mẹ khi tôi vừa mới sinh.Có thể chính vì hắn mà bây giờ mẹ bắt tôi phải mang gậy mỗi khi ra đường.Tôi thật sự hận hắn,và để tránh ánh sáng tôi trang bị cho mình thêm 1 cặp kính râm.
trông tôi thật bảnh trai khi đeo nó-tôi tự khen mình.
12h30 mẹ dẫn tôi lên phòng ngủ như thường lệ.nhưng hình như mẹ đang buồn chuyện gì đó đến nỗi không hề trả lời câu hỏi của tôi.Tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi biết tin mẹ mình bị giết trước cửa nhà.Người hàng xóm phát hiện ra xác của bà và đã báo cảnh sát.và họ cho biết thêm bà bị giết lúc 21h.
Tôi chết lặng r nói:Không thể nào.

Truyện suy ngẫm: Thiên sứ



Vài năm trước, người mẹ và người cha quyết định rằng họ cần nghỉ ngơi một bữa, thế nên cả hai đã vào trung tâm thành phố vào một buổi tối nọ. Họ đã gọi cho người giữ trẻ mà họ tin tưởng nhất. Khi cô giữ trẻ đến, hai đứa trẻ đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Thế là cô giữ trẻ chỉ việc đi vòng quanh và kiểm kê lại mọi thứ để đảm bảo là lũ trẻ sẽ ngon giấc. Đến khoảng khuya, cô ta bắt đầu thấy chán nên đi xem tivi, nhưng cô không thể xuống dưới lầu mà xem được bởi họ không có truyền hình cáp dưới lầu (vì người mẹ và người bố không muốn những đứa con của họ tốn quá nhiều thời gian vào những thứ vô bổ). Thành ra, cô đành gọi cho họ và hỏi họ xem liệu cô có thể xem cáp ở căn phòng dành cho bố mẹ không. Hiển nhiên, hai người họ nói không vấn đề gì, nhưng cô giữ trẻ vẫn muốn một yêu cầu cuối cùng... Cô hỏi là liệu cô có thể che bức tượng thiên sứ ngoài cánh cửa sổ phòng ngủ bằng cái mền hay miếng vải gì đó không, vì nó khiến cô cảm thấy khó chịu sao đó. Đường dây bên kia im lặng một lúc lâu, và người bố nói với cô giữ trẻ là “Đưa bọn trẻ ra khỏi căn nhà ngay... Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát. Chúng tôi không hề có bức tượng thiên sứ nào trước nhà cả.”

...

Cảnh sát tìm thấy ba xác chết trong ngôi nhà, trong vòng ba phút kể từ cuộc gọi điện thoại. Bức tượng thiên sứ thì lại chẳng thấy đâu.

Truyện suy ngẫm: Branche in the wind



Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:

‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’

Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.

‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’

Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!

‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:

‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’

Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.

‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’

Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.

Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.

Truyện suy ngẫm: Point

Tôi là đứa con duy nhất trong gia đình và luôn luôn được ba mẹ yêu thương vì anh tôi đã chết từ khi tôi chưa chào đời
Mẹ tôi, đặc biệt cưng chiều tôi và bà ấy sẽ không bao giờ tức giận với tôi ngay cả khi tôi đã làm sai hoặc đã làm một cái gì đó nghịch ngợm, thay vào đó bà ấy sẽ luôn luôn mỉm cười và tha thứ cho tôi.
Có thể bà ấy không phải là cha mẹ lý tưởng nhưng tôi yêu tính cách của bà ấy
Một ngày, tôi trở về nhà từ trường học và xem TV trong phòng khách khi điện thoại reo
Đó là mẹ tôi.
'Manami (tên của tôi), mẹ đang ở trong siêu thị . Con kiểm tra xem chúng ta có còn cà rốt trong tủ lạnh không?
Tôi nói: "mẹ đợi 1 chút nhé đừng cúp máy "và đi vào bếp.
Tôi chuẩn bị mở tủ lạnh ra và có cái gì đó đập vào mắt tôi. Một mẩu giấy note nhỏ đc dán trên tủ lạnh
Tôi nghĩ: "Điều đó không bình thường!"Tôi mở tủ lạnh, kiểm tra nội dung giấy note, và nói với mẹ tôi về nó trên điện thoại.
Sau khi cúp máy tôi đi vào nhà bếp một lần nữa để cấy mẩu giấy note đó . Mẹ tôi luôn luôn mang nó theo mình và nó có vẻ hơi cũ nát.
Kể từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã tự hỏi về cái giấy note
Tôi nghĩ đến mẹ tôi, người luôn luôn mỉm cười và tha thứ cho tôi.
Nhưng tôi nhớ, mỗi khi tôi đã làm sai hoặc làm một cái gì đó nghịch ngợm, bà nhanh chóng viết một cái gì đó trong mẩu giấy này
Và bà ấy vẫn tiếp tục làm như vậy ngay cả bây giờ.
Trong một thời gian dài, tôi muốn biết những gì bà ấy viết bên trong.
Tò mò, tôi mở cái tờ giấy ấy ra mà không có sự lo âu nhỏ.
Và ở giữa trang giấy mà tôi đã mở ra một cách ngẫu nhiên, tôi thấy những lời này:
"Hôm nay Manami, điểm -3 Chỉ còn 168 điểm

Truyện suy ngẫm: Taxi

Khi tôi bước ra khỏi trạm xe điện ngầm, bên ngoài trời mưa rất to. Tôi bật ô lên và đi ra khỏi trạm... Nhưng có điều gì đó ko đúng, không gian ở đây khiến tôi có cảm giác khó chịu
Thật kì lạ...
Những người tôi đi ngang qua ko ai mang ô, họ thật im lặng và bước đi ảm đạm, tất cả họ đều đi về cùng 1 hướng và ngược chiều với tôi...
Sau đó, đột nhiên có 1 xe taxi dừng lại, và người lái xe vẫy tay ra hiệu cho tôi vào xe. Tôi ra hiệu tỏ ý là ko cần taxi, nhưng anh ta nói: "Nhanh nào, anh lên xe đi"
Anh ta liên tục mời tôi lên xe, nói dai quá tôi phải nhượng bộ. Và tôi cũng muốn thoát khỏi cái không gian khó chịu ấy.
Sau khi đã lên xe, người lái xe - mặt nhợt nhạt- nói với tôi:" Anh biết ko? Khi tôi nhìn thấy anh đi bộ như thể anh đang cố tránh để không chạm phải những người trên con đường trống, tôi nghĩ tôi phải giúp anh..."

Truyện suy ngẫm: Ông bố tội nghiệp

Vào một đêm lạnh cuối tháng 3
Một người đàn ông đang ngồi cầu nguyện trước của một phòng sinh:" Cầu chúa cho mẹ tròn con vuông"

Vợ của người đàn ông đang phải mổ đẻ. Vì có thể trạng yếu ớt nên có thể cô sẽ phải chết trên bàn mổ.
Suốt đêm, người chồng vẫn tiếp tục cầu nguyện cho vợ...

Sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng đã mở...
Các bác sĩ đi ra khỏi phòng mổ và nói với anh :"Ca mổ này khá phức tạp nhưng vợ con ông đã sống sót, chúc mừng ông"
Người đàn ông mừng đến nỗi rơi nước mắt, lao vào phòng mổ

Tuy nhiên, những gì ông thấy là vợ của ông chết trong vũng máu trên bàn mổ, còn đứa con thì bị ném dưới sàn nhà...

Truyện suy ngẫm: Bốn ngày trước



Tôi năm nay 23 tuổi và tôi bắt đầu sống một mình vào bốn ngày trước.Thật quái ác làm sao,nếu không có chuyện đó xảy ra thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang sống cùng bố mẹ của mình.

Chuyện xảy ra vào bốn ngày trước trong một đêm mưa bão,có một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà chúng tôi và giết chết bố mẹ tôi trong lúc tôi đi vắng.Thật khủng khiếp,hắn giết bố mẹ tôi mà không lấy một thứ gì trong nhà,tôi chắc rằng tên này có vấn đề về thần kinh.Mà thôi tôi cũng không quan tâm hắn ta có điên hay không,tôi đang đói meo đây.Giờ tôi phải đi làm vài miếng thịt rán cho no bụng cái đã.Rất may là trước khi chết,bố mẹ đã để lại cho tôi rất nhiều thịt trong tủ lạnh.Tôi không biết sao họ lại mua nhiều thịt như thế,chắc tôi sẽ phải mất cả tháng để ăn.

Truyện suy ngẫm: Ghét trẻ con



Tôi thật sự rất ghét lũ con nít trong khu phố của mình,chúng cứ luôn ầm ĩ dù sáng hay tối.Hầu như thời gian nào chúng cũng có mặt trước cửa nhà tôi la hét,đùa giỡn với nhau.Nhiều lần tôi tự nghĩ " Sao chúng nó ko chết hết đi nhỉ ".Và rồi dường như ông trời cũng đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi,vào một đêm nọ mẹ của một đứa trong bọn nó cuốn cuồn đi tìm con mình vì con bé đi chơi từ sáng đến giờ vẫn chưa về.Cô ta chạy khắp nơi trong khu phố hỏi tất cả mọi người.Nhưng chỉ nhận được câu trả lời là " Không biết ".Rồi cô ta chạy sang nhà tôi nước mắt lưng tròng hỏi tôi câu hỏi y như đã hỏi mọi người trong khu phố.Tôi trả lời cô ta là " Tôi không biết ".Có vẻ câu trả lời của tôi đã làm cô ta đau khổ hơn lúc trước.Tôi để mặc cô ta đứng trước cửa nhà mình và đóng cửa.Tôi bước vào phòng ngủ thì một mùi tanh tanh xộc vào mũi tôi vẫn là mùi lúc sáng tôi ngửi được nhưng hình như bây giờ còn kèm theo mùi hôi nặng nề.Haiz,chắc tôi sẽ phải dọn phòng thôi.

Từ ngày hôm đó trở đi không một gia đình nào cho con của họ ra ngoài chơi nữa.Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì từ nay lũ trẻ đó sẽ không thể nào làm phiền tôi được nữa.

Truyện suy ngẫm: Kẻ giấu mặt...

Có lẽ đêm nay ta ph...ải ch...ết ở đây mất-tôi nói trong trạng thái run sợ và khủng hoảng tâm lý
_Đừng sợ,có thể hắn không biết ta ở đây đâu,hãy cầm cây thánh giá và cầu cho mọi chuyện đc tốt đẹp-Max nói nhỏ trấn an tôi
_1 cảm giác run sợ đến với tôi.
Con yêu bố mẹ-Tôi cầm cây thánh giá và khóc.
Đó là buổi cắm trại khủng khiếp nhất trong đời tôi.Tối hôm đó,nhóm bọn tôi gồm Max,Jane,Will,và tôi đang quanh quần bên lửa trại tại 1 cánh rừng ít ai biết đến.
Người yêu tôi là Will nói:Em có sợ không rồi rút cây thánh giá đeo ở cổ ra cầu nguyện.Tuy Max,Jane và tôi ko tin vào chúa nhưng tất cả đã quây lại và cầu nguyện điều tốt lành.
Max bỗng nảy ra ý tưởng đi vào rừng thám hiểm.Nhưng tôi đã từ chối vì sợ bóng tối.Thế là Max,Jane,Will đi vào rừng để tôi ở lại 1 mình bên đống lửa.Ngồi 1 mình bên đống lửa tôi tự ngĩ ra những truyện cười để trấn an mình.
Chạy đi!!!A...a...a.Phập phập
Tôi giật mình bởi tiếng hét,đó là tiếng Will.Khi chạy lại đằng đó thì thấy 1 bóng đen đang cầm cây rùi chặt đôi đầu họ,rồi băm nát ra,máu bắn ra tung tóe.Quá hoảng sợ tôi đã chạy cho đến khi gặp ngôi nhà bỏ hoang rồi chui xuống gầm của ngôi nhà để trốn.Tôi vừa nằm vừa khóc cho đến khi thấy tiếng Max hét lên:Đợi tôi với Mary.Khi ngó ra thấy quần áo Max không dính tý máu nào tôi gọi anh chui xuống cùng rồi tôi hỏi:Anh ko thấy lạnh à?
Max trả lời:Không!!
Vài tháng sau có người phát hiện ra xác của bốn người trong rừng đó là Max,Will,Jane và Mary.Họ chết đều có cùng đặc điểm là mất đầu và đầu của họ bi băm nát ra.

Truyện suy ngẫm: One More for The Orphan!

Một trại mồ côi nhỏ,trong một ngôi làng nhỏ ở nước Nga.Có một cậu bé với mái tóc màu đen và rối rắm.Cậu ấy mặc một cái quần jean rách nát và một chiếc áo cũ màu xám
Không ai biết gì về cậu bé cả.Trong 10 năm cậu bé chỉ ngồi trên chiếc giường ở trong phòng cậu ấy,không di chuyển,ăn uống hay ngủ nghỉ .Tới năm thứ 10,cậu ấy không giống những đứa trẻ cùng trang lứa cậu ấy vẫn chỉ như 1 cậu bé 7 tuổi.Thứ duy nhất chứng tỏ cậu bé vẫn còn sống chính là ngực vẫn phập phồng khi đang thở.Cậu bé không bao giờ rời mắt khỏi những ai bước vào phòng cậu ấy
Một bác sĩ tâm thần đến để kiểm tra xem tại sao cậu bé không làm gì cả trong 10 năm qua.Bác sĩ bước vào căn phòng và đóng cửa lại
30′ sau y tá của trại trẻ mồ côi đến để kiểm tra mọi việc.Mở cửa ra cô thấy đứa bé vẫn ngồi đó,không động đậy gì cả và mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy.Tuy nhiên có một điều gì đó thay đổi.Cậu bé có vẻ đã lớn hơn,không nhiều nhưng đủ để thấy cậu ấy đã lớn như 1 đứa bé 9 tuổi.Bác sĩ tâm thần ko có ở trong phòng.Cánh cửa là lối ra duy nhất trong phòng ko có cửa số,lỗ thông gió hay bất cứ thứ gì
Cậu bé vẫn ngồi đó và mắt nhìn chằm chằm vào người y tá,người y tá ko bao giờ đóng cửa
Vài tuần sau có 2 cảnh sát đến trại mồ côi,yêu cầu nói chuyện với cậu bé về việc biến mất của bác sĩ tâm thần.2 người cảnh sát bước vào phòng đóng cửa lại,người quản lý của trại mồ côi đứng ở ngoài cửa
30′ trôi qua không có bất kỳ tiếng động nào ở trong phòng,Người quản lý mở cửa ra và thấy cậu bé vẫn ngồi đó nhưng 2 người cảnh sát thì đã biến mất.Đứa bé có vẻ lớn hơn cỡ một đứa bé 15 tuổi,da có vẻ đen hơn và nhìn cậu bé có vẽ rất giận dữ.Nhưng có một thứ ko thay đổi.Đó là đôi mắt lạnh lùng,chết chóc nhìn chằm chằm vào bất kì ai bước vô căn phòng
Cuối cùng một nhóm cảnh sát khoảng 10 người đến nói chuyện với cậu bé.Họ bước vào căn phòng và để cửa mở,cho đến khi một đứa trẻ mồ côi vô tình đóng cửa.Người quản lý bất ngờ
Sau đó chạy lại mở cửa,nhưng có một thứ khiến anh ta sợ hãi.Một tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng
“Lại…một…người…nữa”
nếu bạn đến trại mồ côi đấy bạn sẽ thấy nó vẫn đang hoạt động.Những đứa trẻ được quan tâm chăm sóc,sức khỏe,giáo dục….Tuy nhiên có 1 căn phòng nằm ở trên lầu,xa lối ra vào.Nếu bạn hỏi có gì ở sau cánh cửa,thì trại trẻ mồ côi sẽ đẩy bạn ra xa căn phòng đó
Tuy nhiên lúc ko có ai nhìn.Nếu bạn áp tai vào cánh cửa.Bạn sẽ nghe một tiếng động nhỏ,nếu nghe kỹ hơn bạn sẽ nghe
“Lại…một…người…nữa”

Truyện suy ngẫm: Không thể nào!

18 tuổi đó là cái tuổi đẹp nhất trong đời mỗi người,nhưng đối với tôi nó thật đen tối.
Tom,đó là cái tên mà mẹ đã đặt cho tôi khi người bố vô tâm đã ruồng bỏ mẹ khi tôi vừa mới sinh.Có thể chính vì hắn mà bây giờ mẹ bắt tôi phải mang gậy mỗi khi ra đường.Tôi thật sự hận hắn,và để tránh ánh sáng tôi trang bị cho mình thêm 1 cặp kính râm.
trông tôi thật bảnh trai khi đeo nó-tôi tự khen mình.
12h30 mẹ dẫn tôi lên phòng ngủ như thường lệ.nhưng hình như mẹ đang buồn chuyện gì đó đến nỗi không hề trả lời câu hỏi của tôi.Tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi biết tin mẹ mình bị giết trước cửa nhà.Người hàng xóm phát hiện ra xác của bà và đã báo cảnh sát.và họ cho biết thêm bà bị giết lúc 21h.
Tôi chết lặng r nói:Không thể nào.

Truyện suy ngẫm: Tôi nên làm gì đây?



Câu hỏi: Tôi phải làm gì đây?
Người hỏi:
Ngày: 20 tháng Chín 2008

Xin chào. Đây là lần đầu tiên tôi đăng một câu hỏi trên đây. Tôi muốn hỏi ý kiến của các bạn.

Năm trước, chúng tôi mua một căn nhà cũ và sau khi mua xong, chúng tôi trồng vài cái cây trong vườn và tìm thấy một cái giếng ở đó, nhưng người môi giới bất động sản không hề nói gì với chúng tôi về cái giếng này.

Tôi thấy kinh hãi về nó và thuê một người làm vườn để lắp nó lại bằng đất, nhưng mà này các bạn nghĩ liệu tôi có thể kêu người môi giới trả phí cho việc này được chứ?
Và kể từ cái khi tôi lấp cái giếng đó xong, rất nhiều chuyện tồi tệ xảy ra với chúng tôi; chồng tôi phát bệnh và bị sa thải, tôi thì bị sẩy thai và giờ toàn bộ ngôi nhà dường như bị nhấn chìm trong màn u tối.

Người mẹ chồng tôi cứ liên mồm ca cẩm mãi, “tất cả là tại mày lắp cái giếng đó đấy”, điều này làm tôi bực đến mức tôi đánh bà ta nhừ tử cho đến chết, khai thoáng cái giếng lại, rồi ném cái xác xuống đó, nhưng bà ta vẫn đi đi lại lại trong nhà và cứ mỗi đêm, bà ta ngồi ở đầu giường mà nguyền rủa tôi cho đến khi sáng hẳn, làm tôi chả ngủ được miếng nào.

Không chỉ có con mụ già đó, cả khu hàng xóm cứ phàn nàn về tôi thông qua sóng vô tuyến mãi.
Họ còn phàn nàn về chiếc tivi nữa nên tôi cũng chẳng coi được gì ráo.
Thực tế tất cả đều là lỗi của chồng tôi, anh ta là người mua nhà có cái giếng quái đản ấy. Một ngày kia, tôi thắt cổ anh ta khi anh ta còn đang say giấc rồi ném xuống cái giếng cùng một cách giống con mụ già kia, thế mà, anh ta vẫn quanh quẩn trong nhà và đêm đêm lại hùa theo con mụ đàn bà kia mà chửi rủa tôi; tôi phải làm gì để đuổi thằng chồng và con mụ già đó đi khuất mắt được đây?

Ngay lúc này đây, khi tôi đang gõ câu hỏi này, bọn nó đang ở đây ngay kế bên tôi nhìn tôi, tôi chán quá rồi.
Tôi nên làm gì đây? Ai đó làm ơn hãy nói cho tôi biết với. Làm ơn

Truyện suy ngẫm: Đoạn băng ghi âm

Một ông đại gia sống với cháu họ ở ngoại ô. Một hôm, đứa cháu gọi cảnh sát báo tin ông ấy đã tự sát. Đến hiện trường, ông ta nằm trên vũng máu, khẩu súng ở tay phải, viên đạn xuyên qua đầu, tay trái ông vẫn cầm 1 máy ghi âm. Họ cho bật đoạn băng cuối vừa ghi, giọng ông già vang lên "Cuộc đời này thật vô nghĩa. Vĩnh biệt" rồi Bùm! Đoạn băng tắt.
Trên khẩu súng chỉ có vân tay của ông ấy. Hôm sau đứa cháu bị bắt. Tại sao?

Truyện suy ngẫm: Cố gắng tự tử



Trên đường đi làm về tôi thường đi qua 1 tòa nhà bỏ hoang do bị phá hủy.

Tuy nhiên, tòa nhà này lại trở nên nổi tiếng với việc tự tử vì rất nhiều người đã nhảy xuống từ bên trên.

Tôi cũng đã từng được nghe nhiều tin đồn về việc nhìn thấy ma ở quanh đó.

Hơn nữa, có rất ít đèn đường ở khu vực xung quanh nên nó càng trở nên rùng rợn vào ban đêm.

Một hôm, tôi làm việc quá giờ và phải đi qua tòa nhà đó vào khoảng 11h đêm.

Tôi thực sự sợ hãi và nghĩ rằng tôi đã trông thấy vài cái bóng trên sân thượng tòa nhà.

“!!??”

Tôi cảm giác như tim mình đã ngừng đập ngay lúc đó vậy.

Tôi nhìn kĩ lại và lần này, tôi chắc chắn có 1 người đang đứng trên sân thượng.

Ôi không, đó có phải ma không…?

Trong lúc tôi còn đang nghĩ, bóng người đó bỗng nhảy xuống dưới.

Tôi nghe thấy một tiếng đổ ập xuồng và thấy thân thể của 1 người phụ nữ nằm sõng soài trên mặt đường bê tông.

Tôi lập tức gọi cấp cứu và chạy lại đỡ cô ấy dậy.
Cả người cô ấy bê bết máu và chân thì bị vặn một cách kì dị.

Cô ấy không phải ma nhưng khiến tôi thực sự kinh hãi.

Tôi nhìn thấy vài người đứng trên ban công tòa nhà và nghĩ chắc hẳn họ đã nghe thấy tiếng đổ và muốn biết chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, xe cứu thương đến và mang người phụ nữ ấy đi.

Tôi về nhà nhưng chẳng thể ngủ được bởi những hình ảnh đó cứ tái hiện lại trong đầu.

Ngày hôm sau tôi được thông báo rằng người phụ nữ đó bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn sống.

Thật may khi nó chỉ dừng lại ở việc cố gắng tự tử.

Nếu cô ấy chết, nó sẽ khiến tôi bị khủng

Truyện suy ngẫm: Bà già nhà giữ xe


Vào một buổi chiều, một phụ nữ vừa ra khỏi trung tâm mua sắm sau đợt giảm giá. Cô ấy trông có vẻ vui. Cô ấy đang tới chỗ để xe và trút mớ đồ vừa mua vào cốp. Vừa xong, cô ấy đóng cốp xe lại và thấy một bà già tiến tới.

Bà già nói : "Cháu ơi, liệu cháu có thể cho ta đi nhờ về nhà không ? Ta không có xe, mà đã phải đi bộ cả ngày rồi." Cô gái nói "Cháu rất sẵn lòng." Và cô mở cửa xe cho bà già. Trong lúc đang vòng sang bên kia xe, cô nhìn vào xắc của mình và thốt lên "Ôi chết tiệt, cái thẻ tín dụng của mình... Chắc phải quay vào tìm đã." Bà già nói: "Ta sẽ đợi cháu ở đây nhé".

Cô gái quay trở vào tìm người giúp. Rồi cô tìm thấy người bảo vệ khu mua sắm và kể rõ sự tình. Họ cùng trở lại xe cô gái và cửa xe đã bị mở toang. Ở chỗ ngồi sau xe là cái túi của bà già khi nãy. Bên trong cái túi là một chiếc váy phụ nữ, với bộ tóc giả màu xám tro, cùng với đó là con dao bầu lớn, một cái máy quay và một cuộn băng dính...

Truyện suy ngẫm: Những khối u



Tôi có những khối u này từ khi tôi còn bé.

Tôi có thể nhớ tôi đã rất tự ti vì chúng, giấu chúng trong túi áo, lấy quyển sách che đi hay giấu trong cặp. Bọn ở trường không hề đả động gì đến nó trước mặt tôi, nhưng tôi biết bọn nó đang cười sau lưng tôi.

Tôi cũng nhớ là đã từng bảo ba mẹ tôi đưa đi khám. Những khối u trên tay tôi trông như ... (cái này không biết dịch như nào. Nguyên văn: “The growths on my hands seemed to be the elephant in the room back then” ). Họ nói chúng rất bình thường rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng tôi biết nó không hề ổn.

Hồi bé tôi đã thử cắt bỏ chúng đi, nhưng không ích gì cả. Kéo, dao, đồ gọt vỏ khoai, cố cắt hay nạo chúng ra khỏi bàn tay tôi ... nhưng tôi không thể vì không thể chịu được những cơn đau thấu tim gan.

Nhưng hôm nay lại khác. Thật tuyệt vời là bạn có thể gây tê với vài mảnh garo và một chai Jack Daniels (cái này là rượu hả các bác, em không rành vụ này ) . Lúc đầu tôi định dùng một con dao thật bén để cắt chúng, nhưng tôi chợt nghĩ rằng việc cố cắt qua từng thớ thịt ở khối u có thể sẽ rất khó khăn khi tôi đang xỉn. Tôi quyết định chuyển sang kế hoạch B.

Tôi phải thật khẩn trương. Tôi thấy đầu nhẹ nhẫng và bắt đầu thấy quay quay. Bàn tay và cẳng tay tôi trở nên xanh xao vì thiếu máu (chắc thằng bé buộc garo rồi), không thể đợi lâu hơn được nữa. Tiếng kêu vo vo của cái máy xay sinh tố khiến tôi hồi hộp, sẵn sàng làm cái việc mà tôi muốn làm khi lần đầu nhìn vào cái thứ dị dạng trên tay tôi.

Tôi đưa tay trái vào trước. Cái cảm giác bất ngờ khi lưỡi dao bén ngót cắt qua từng miếng thịt khiến tôi gai cả người, nhưng thật ngạc nhiên khi thấy rượu phát huy tác dụng – tôi đã nghĩ là nó phải đau hơn cơ. Tôi có thể nghe thấy tiếng kim loại sắc bén quay vòng và cắt chúng, đúng theo dự định của tôi. Tôi ấn tay tôi vào mạnh hơn. Tất cả những ký ức tồi tệ ấy, tất cả sự xấu hổ - tất cả những thứ khủng khiếp ấy đã biến mất, chỉ còn là những thớ thịt dầy đỏ ngầu.

Tôi tỉnh cơn phê, kịp thời rút tay ra trước khi lưỡi dao phệt sâu hơn (chỗ này là before the blades hit knuckle” nhưng không biết dịch như thế nào cho hay). Tôi mỉm cười, say sưa ngắm bàn tay mới của tôi. Ở chỗ đã từng là nhưng khối u ấy, máu chảy đầm đìa. 5 đã xử lý, 5 cái chuẩn bị... (“five down, and five to go”)

Truyện suy ngẫm: The Legmonger


Một buổi chiều, sau giờ tan học cậu bé từ trường về nhà. Trên đường về nhà có một người phụ nữ lớn tuổi tiếp cận cậu và liên tục nói:
-Muốn có chân không? Muốn có châââââââââââââââââââââââân không?
Cậu ta cố tình lờ đi nhưng bà ta vẫn tiếp tục:
-Muốn có châââââââââââââââââââââââân không? Muốn có châââââââââââââââââââââââân không?
-Tôi không muốn có chân - Cậu ta gắt lên
Một tiếng thét khủng khiếp vang lên trên đường phố...
Nhiều người đổ xô đến nơi có tiếng hét, và họ đã shock khi nhìn thấy nó- một cậu bé với một đôi chân nát tươm...

Vậy làm sao để thoát khỏi Legmonger?
- Nếu bạn trả lời KHÔNG, thì bạn sẽ có kết cục như cậu bé ở phía trên
- Nếu bạn trả lời CÓ, bạn sẽ nhận được 1 cái chân từ nó dù có muốn hay ko

Truyện suy ngẫm: Bức thư

1 người đàn ông mù nhờ cô gái đưa dùm bức thư đến 1 địa chỉ nọ,cô ấy thương tình và đưa thư giùm ông lão..trên đường đi do tò mò cô gái đã mở thư ra xem trong thư ghi là "đây là nguồn thịt cuối cùng tôi cung cấp"...và cô ấy vẫn vui vẻ đưa đến ng nhận...

Truyện suy ngẫm: Viên bi sắt

Đứa con ngồi khóc. Bố hỏi có chuyện gì.
Con bị viên bi sắt kẹt trong tai bố ạ.
Ông bố rất đam mê khoa học. Ông đã chế tạo ra 1 chiếc nam châm siêu mạnh.
Chỉ cần đặt vào tai là cục sắt đó dính ngay vào nam châm luôn.
Ông ấy vừa đặt nam châm vào tai con và bật lên. Ting! Viên bi dính ngay vào nam châm.
Đứa con cũng qua đời luôn

Truyện suy ngẫm: Khách sạn bị ma ám

Chào mọi người. Tôi đi du lịch ở Băng Cốc, Thái và ở một khách sạn rẻ. Có tin đồn là nó bị ma ám nhưng mà... người Thái mê tín lắm. Dù sao thì đêm qua cũng rất sợ. Khi đang sấy tóc lúc tắm xong, tôi bật TV lên. Lập tức một khuôn mặt trắng bệch, ghê rợn của một phụ nữ hiện lên. Giật cả mình. Rơi tõm cái máy sấy xuống nước. Chập điện làm tắt hết đèn phòng. Nhờ có ánh sáng từ TV nên tôi mới mặc được đồ. Khi xuống lễ tân mới biết vụ đó làm cả khách sạn mất điện. Quản lí có vẻ bực!

Truyện suy ngẫm: Tự sát

Một người lính Mỹ chiến đấu ở Iraq gọi điện cho bố mẹ báo rằng cậu ta sắp trở về, bố mẹ vô cùng mừng rỡ
Cậu ấy nói muốn cho một người bạn của mình ở nhờ nhà
Cậu bạn đó đã không còn chân tay do chiến tranh.
Tuy nhiên bố mẹ lại không đồng ý, cho rằng nuôi một người ăn hại như vậy thật phiền phức
Người con cúp máy luôn
Hôm sau họ nhận tin cậu con trai đã tự sát
Khi nhìn thấy thi hài của con, họ sụp đổ

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: Ma

Tôi, Jack, Marky chuẩn bị đi chụp ảnh ma.
"Ở căn nhà này từng có một vụ thảm sát rất ghê rợn. Người chồng đã bị móc mắt, người vợ thì bị đâm đến chết và 2 đứa con thì bị thắt cổ"
"Mày đang cố doạ tao đấy à?"
Bọn tôi chụp khắp nhà, trên tường, dưới đất. Nhiều chỗ trong nhà tôi thấy máu còn dính.
Ghê thật. Nhưng chả có gì lạ cả. Chúng tôi tụ tập lại dưới sảnh.
"Có ai thấy gì không?"
"Chả thấy gì"
"Tao cũng không"
"Không nhìn thấy gì hết"
Vậy là chả có con ma nào. Chán thật. Nhưng tôi lại thấy an tâm.
Thật sự là đêm đó chả có con ma nào. Chỉ có người với người.

Truyện suy ngẫm: Tái chế



Tôi đang ở nhà ga, ngồi trên 1 băng ghế dài và chờ tàu đến.

Ngay sau đó, một người phụ nữ tay ôm một đứa bé đến và ngồi cạnh tôi.

Tôi thì rất thích trẻ con nên đã không thể không nhìn chăm chăm vào đứa bé đáng yêu đó.

Người phụ nữ nhận ra điều đó và bắt chuyện với tôi một cách thân thiện.

“Anh biết không, nó không phải là một đứa trẻ đâu, nó là một cái túi”.

Vừa nói, cô ta vừa lật áo nó ra và cho tôi xem một cái khóa kéo ở phần bụng đứa bé.

Đến lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mắt nó có vẻ được làm bằng thủy tinh.

” Nhìn nó giống thật quá”

“Vâng, tôi biết. Phải mất rất nhiều công sức, và cả thời gian nữa. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Vì tôi thích những thứ tái chế” – Cô ta mỉm cười trả lời.

Ngay sau đó thì tàu tới, cô ta đứng dậy và bước lên tàu.

Tôi đã định cùng lên chuyến tàu đó nhưng tôi không thể cử động được.

Cả người tôi trở nên cứng đờ và cứ thế nhìn chằm chằm vào con tàu cho đến khi nó khuất hẳn.

Truyện suy ngẫm: Nguyền rủa



Tôi mới kiếm được 1 bản của Cuốn sách về Sự nguyền rủa.

Ở trang đầu, cuốn sách viết: “Nếu các bước được làm chính xác theo chỉ dẫn, lời nguyền sẽ được tạo ra. Tuy nhiên, nếu làm sai, lời nguyền sẽ nhằm vào chính người tạo ra nó. Bạn vẫn muốn tiếp tục chứ? “

Tất nhiên rồi!

Tôi có vài người mà tôi sẽ không bao giờ tha thứ chừng nào tôi còn sống.

Vì thế tôi đã bắt đầu lật quyển sách. Và làm theo chỉ dẫn trong đó.

Bước một: Đầu tiên, nhắm mắt lại và hình dung khuôn mặt của người bạn muốn gieo lời nguyền.Quá dễ. Khuôn mặt hắn ta là thứ tôi không bao giờ quên.

Tôi hình dung khuôn mặt hắn rõ ràng nhất có thể.

Ok, xong. Giờ thì sang bước tiếp theo…

Bước hai : Tưởng tượng hình thức trừng phạt mà bạn muốn.

Điều này cũng quá dễ.

Tôi sẽ khiến hắn phải nếm trải mọi sự đau khổ có thể tưởng tượng được trên Trái đất. Và đảm bảo rằng hắn sẽ chết trong nỗi đau đớn tột cùng.

Rồi, xong. Tiếp theo…?

Bước ba: Giờ thì mở mắt ra.

Truyện suy ngẫm: Đói

Tôi đang trên đường về nhà sau bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, lúc đó trời đã rất tối.
Bữa tiệc rất dở vì thế tôi chẳng động đến món nào.
"Cứu với!"- Tôi nghe một tiếng kêu từ một ngôi nhà gần đó.
Tôi lập tức chạy đến và thấy có một bóng đen đang ngồi ở trước cửa một ngôi nhà.
"Anh có sao không?"
"Vâng...tôi đang rất đói"-người đó trả lời với giọng run run.
Người đó từ từ quay lại.
"Cám ơn anh!"

Truyện suy ngẫm: Bốc mộ

Đó là lần đầu tiên tôi được dự một buổi lễ bốc mộ truyền thống mà có lẽ tôi không thể nào quên được. Tôi chưa bao giờ lại nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được một vinh dự lớn đến vậy. Bản thân tôi đã thấy rất nhiều buổi bốc mộ trong suốt 3 năm qua, nhưng lại chưa được dự một buổi lễ bốc mộ nào lại đặc biệt đến thế này. đến h tôi vẫn còn nhớ nó như vừa mới xảy ra. Đêm đó trời có vẻ lạnh và nhiều sương mù, mọi người trong gia đìh tôi ai cũng có vẻ buồn vì tôi nghe thấy tiếng khóc khá nhiều, mỗi tiếng cuốc xẻng xúc đất cứ ngày càng rõ và có vẻ như đào càng ngày càng được sâu hơn. Mọi người có vẻ đào khá hăng say bởi vì sau có gần 30 phút thì tôi nghe thấy tiếng xẻng chạm nắp quan tài. tiếng than khóc càng ngày to hơn mỗi lúc một rõ hơn... không hiểu sao trong khi mọi người buồn bã thì tôi lại cảm thấy khá là vui vẻ , có lẽ nghe hơi điên khi mình đang ở trong buổi lễ bốc mỗ trang nghiêm thế này. Nhưng thực sự tôi đang rất vui khi trong suốt buổi lễ thứ mà tôi được nghe thấy nhiều nhất đó là ... lời than khóc gọi tên tôi ngày một rõ hơn. Thật vui là tôi sắp được gặp lại người thân của mình....

Truyện suy ngẫm: Yên Tĩnh

Cách đây không lâu, cái tai nghe giá 24.000 yên của tôi đột nhiên không hoạt động nữa.
Tôi đã nghe nhạc quá lớn trong một thời gian dài, đột nhiên có thứ gì đó bị gãy và không còn một âm thanh nào phát ra.
Quá tức giận, tôi ném mạnh cái TV xuống sàn nhà.
Sự va chạm giữa TV và sàn nhà truyền đến giác quan của tôi.
Tôi đang làm cái gì thế này?
Cái TV đó giá tận 150.000 yên.
Nhưng may thay, chỗ tôi ném TV xuống được lót thảm, tuy cảm nhận được sự va chạm nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng rơi đập.
Liệu nó có hỏng không nhỉ? Vừa nghĩ tôi vừa đập nhẹ vào nó.
Nó vẫn phát hình như thường, nhưng lại không phát ra tiếng.
Tốt thật! Giờ thì cái TV 150.000 yên cũng hỏng nốt.
Hôm nay hình như hơi yên tĩnh.
Có lẽ nhân cơ hội này tôi sẽ ra ngoài đi dạo một chút.

Truyện suy ngẫm: Hung Khí

Đôi lúc tôi chẳng hiểu cảnh sát ngày nay làm những gì nữa, hình như họ chẳng bao giờ phá nổi một vụ án nào hết. Tôi sống trong một thành phố tệ nạn và gần đây mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tuần trước, gần nhà máy chỗ tôi làm việc đã xảy ra một vụ án mạng. Một phụ nữ trẻ đã bị đâm chết bởi một cái dùi đục đá, mà không phải dùi đục thông thường đâu nhé, cán của nó có hình đầu lâu xương chéo hẳn hoi! Mọi người sống trong khu đang cực kì hoảng loạn. Dù là thành phố lớn nhưng ở đâu mọi người cũng bàn tán về vụ án mạng này. Thông tin chi tiết bị cảnh sát bưng bít đến mức tối đa. Mẹ tôi đang sống cùng tôi, giờ bà rất sợ ra ngoài buổi tối. Tôi đã bảo mẹ yên tâm nhưng bà khăng khăng nói rằng cảnh sát sẽ chẳng bao giờ phá được vụ này đâu. Họ thậm chí còn chưa tìm được món hung khí nào để lại cơ mà, cảnh sát thời nay thật kém cỏi.

Truyện suy ngẫm: Rêu

Có một đôi trai gái cùng nhau đi dạo trên bờ sông. Đột nhiên cô gái trượt chân ngã xuống sông, anh người yêu vội vàng nhảy xuống theo để cứu nhưng không cứu được. Mấy năm sau anh ta trở lại chỗ bờ sông ấy thì gặp một ông già đánh cá. Anh ta thấy mấy con cá ông già câu lên đều rất sạch sẽ, không có rong rêu liền hỏi ông ta tại sao. Ông già trả lời: "Con sông này vốn chưa bao giờ có rong rêu cả". Nghe thấy vậy anh ta liền khóc lóc thảm thiết rồi nhảy xuống sông tự tử.

Truyện suy ngẫm: Chim cánh cụt

Có một vị kỹ sư đến Nam Cực công tác sau khi suýt chết cũng đã an toàn trở về nhà. Khi đến bữa, người vợ dọn ra một món thịt có mùi vị rất lạ, ông ta liền hỏi vợ đấy là thịt gì? Vợ nói là thịt chim cánh cụt. Ông ta nghe thấy vậy liền lấy ngay cái dĩa đang cầm trên tay đâm vào cổ mình.

Truyện suy ngẫm: Tình cảm vợ chồng

Lúc tôi đang trên đường về thì ở nhà vợ tôi bị một tên trộm tấn công, may mắn thay cô ấy đã dùng con dao làm bếp đâm chết hắn. Cảnh sát nói rằng đây rõ ràng là hành vi tự vệ chính đáng. Khi tôi đến đồn đón vợ tôi về, cô ấy nói: “Nghe tiếng chuông cửa nên em cứ tưởng anh về, ai ngờ vừa mở cửa ra thì một gã bịt mặt đã xông ngay vào nhà!”
“Chắc là em sợ lắm phải không, giờ thì ổn rồi.” Tôi vừa nói vừa ôm cô ấy vào lòng.

Truyện suy ngẫm: Đám cỏ dại

Thật may,sau biến cố ấy mọi chuyện vẫn ổn.Tôi không biết tại sao bố tôi lại làm như vậy nhưng mọi chuyện đã qua thì nên để nó chìm vào quên lãng. Em gái tôi thật xinh,tôi và nó hay chơi cùng nhau dưới tầng hầm nhưng thật đáng buồn là càng ngày nó càng ghét tôi.Tôi cũng không biết tại sao nó lại ghét tôi đến nỗi tôi kể chuyện cho nó nghe mà nó cũng chả thèm cười 1 tiếng.Tôi đã cố kéo nó ra khỏi đó nhưng ko được.
-Mặc kệ mày,tao đi đây-Tôi tức giận nói rồi đi lên phòng
Mẹ tôi thì lúc nào cũng buồn rầu rĩ,cả ngày chằng nói chẳng rằng,tôi hỏi cũng ko thèm nói.
-tại sao?Ai trong căn nhà này cũng ghét tôi vậy.?-Tôi hét lên rồi lên đi ngủ. 8h Sáng ngày hôm sau.Bố tôi đi từ trong nhà ra,tay cầm bó hoa.Tôi
nghĩ:Ông ta điên chắc,vườn nhà mình cây nào sống nổi.
Tôi hỏi thêm:Bố cầm hoa đi đâu vậy??
-Mày cút đi,thằng súc sinh!!!-Ông ta quát
Tôi tức giận lên nhà thu dọn đồ rồi ra đi ra khỏi nhà và thề rằng ko bh quay lại đó nữa.Vì có lẽ chính việc ông có người khác nên mẹ tôi mới buồn đến vậy.
_20 năm sau:Tôi trở về nhà vì nghĩ rằng chắc ông đã già và cần người con chăm sóc.Bởi nghĩ lại thì ông cũng là bố của tôi.Khi vừa về gần nhà tôi thấy xe cứu thương và cảnh sát đậu quanh nhà ông.
Thằng Justin chạy ra nói:Mày biết tin gì chưa.Bố mày bị giết đấy!!!
Cảnh sát cho biết ông bị giết bởi nhát đâm vào bụng lúc 8h sáng và tử vong tại chỗ.1 người đi đường thấy ông chết ở cửa khi họ đi bộ thể dục qua.Cảnh sát cũng cho hay,không thấy dấu vết của vợ con ông sau khi ông bị giết. Tôi chợt nhận ra đám cỏ dại cũng đã um tùm từ bao giờ.

Truyện suy ngẫm: Tiếng khóc



Có một anh kia ngủ cùng gia đình mình, nửa đêm đang ngủ thì bật dậy đi vệ sinh, thật kì lạ là vợ con anh đã biến mất tự lúc nào, anh không quan tâm lắm, trước mắt cứ giải quyết đi đã.
Sau khi xong xuôi, anh bước ra hành lang thì nghe tiếng khóc tỉ tê của vợ ở phòng khách, anh vội chạy ra, từ đằng xa, anh thấy nhiều người .....
Chạy ngang qua tấm gương ở hàng lang, bỗng dưng anh dừng lại, té xuống đất, miệng anh cứng đờ không thốt nên lời. Đột nhiên, anh không ra phòng khách nữa mà quay lại phòng ngủ.

Vừa đi tới cửa, nhìn lên giường, anh sững người ngồi bệt xuống, khóc nức nở, khóc còn to hơn cả vợ mình ..... Nhưng không ai nghe.

Truyện suy ngẫm: Trò chơi

Một đêm nọ bị mất điện, 4 cậu sinh viên cùng phòng rủ nhau chơi trò gọi ma học được trên mạng. Trong đêm tối, 4 người đứng ở 4 góc phòng, rồi lần lượt từng người đi theo chiều kim đồng hồ đến chạm vào tay người đứng ở góc phòng bên cạnh. A đến chạm vào B, B đến chạm vào C, C đến chạm vào D, D đến chạm vào A. Cứ như vậy đến lúc họ chơi mệt thì trời đã sáng. Lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ thì một người bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hét lên kinh sợ.

Truyện suy ngẫm: Súp Miso



Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành,ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu.

Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh.
Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng.

Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso*.
"Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!" -Ông ta kếu lên.

Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông.
Sau khi ăn, ông chợt la lên:
"Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!"

Truyện suy ngẫm: Anh trai



Một gia đình nọ có người con trai đột nhiên phát điên rồi giết hết cả nhà. Sau đó cảnh sát đến bắt giữ và anh ta bị tuyên phạt tử hình. Người em gái may mắn sống sót nhưng do quá hoảng loạn nên mất đi trí nhớ. Vì tất cả người thân đã mất hết, trí nhớ cũng không còn, cô ta sống mà như đã chết. Một hôm cô tình cờ gặp một người xem bói, bèn nhờ bà ta xem hộ quá khứ của mình.

“Tại sao anh trai tôi lại phát điên?”

“Không, anh trai cô rất điềm tĩnh đấy.”

“Thế sao anh ấy lại giết hết cả nhà?”

“Không, anh trai cô chỉ giết một người thôi.”

Người em gái đột nhiên nhớ ra tất cả rồi òa khóc nức nở.

Truyện suy ngẫm: Tắm hơi



Ngày nào tập thể dục xong tôi cũng vào nhà tắm hơi công cộng để thư giãn. Một hôm khi tôi bước vào phòng xông hơi khoảng 1 phút thì có một người đàn ông bước vào.

“Để xem ai sẽ phải ra ngoài trước tiên,” tôi thầm nghĩ bụng. Đây là một thói quen khó bỏ của tôi.

10 phút trôi qua, gã đàn ông ngồi cùng tôi là một tên rất to béo, chắc hắn phải nặng đến cả tạ mất.

15 phút nữa trôi qua, tên béo kia mồ hôi túa đầm đìa như tắm vậy mà vẫn không chịu bỏ cuộc. Khốn kiếp thật.

18 phút trôi qua rồi, cuối cùng gã béo múp ấy cũng chịu nhúc nhích, hắn lảo đảo đứng dậy và bước về phía cửa ra vào.

Thắng rồi! Tôi giơ hai nắm đấm lên trời, lòng hết sức tự hào về bản thân.
………………………………………………
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở một căn phòng lạ lẫm, và một người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn xuống tôi. Đó là bà nhân viên phục vụ của nhà tắm công cộng này.
Bà ta nói: “Khi tôi đi kiểm tra thì phát hiện anh nằm ngất ngoài cửa phòng tắm hơi đấy.”

Xem ra ở trong đó lâu quá nên tôi bị choáng thì phải.

“Lần sau chú ý nhé, đưa cậu vào đây làm tôi đau hết cả mình mẩy.”

Tôi không ngớt lời cảm ơn bà nhân viên rồi lấy đồ ra về

Truyện suy ngẫm: Thang máy

Một người nửa đêm mới về đến nhà, anh ta sống ở tầng thứ 14. Thang máy đi được vài giây thì thấy tầng số 8 sáng đèn. Anh ta nghĩ muộn vậy rồi mà tầng 8 vẫn có người dùng thang máy. Được một chốc anh ta đột nhiên hét lên rồi ấn loạn xạ mấy tầng 4 5 6 cho đến khi thang máy dừng lại và chạy hộc tốc ra ngoài.

Truyện suy ngẫm: Nhật Kí



Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật ký kỳ lạ.

Xin nói rõ, ngôi nhà này là do người vợ cũ của tôi chọn và mua 6 năm trước, nhưng cô ấy và hai đứa con gái của tôi đã qua đời trong một tai nạn trên biển cách đây 2 năm. Hai đứa con của tôi được tìm thấy hai ngày sau đó ở hai bờ biển khác nhau, nhưng chúng đều đã chết.

Mấy ngày trước, tôi mời thợ sửa chữa đến để tân trang lại căn phòng của vợ mình, và họ phát hiện ra trên trần nhà có giấu một cuốn nhật ký.

Bút tích trong cuốn sổ đúng thật là của vợ tôi, khi mở ra tôi đọc được những dòng chữ này:

Ngày 15 tháng 7: Từ ngày hôm nay em và anh bắt đầu chung sống rồi. (Đó là ngày cưới của vợ chồng tôi.)

Ngày 21 tháng 9: Vì có chồng yêu nên mới có em ngày hôm nay.

Ngày 9 tháng 12: Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chồng.

Ngày 23 tháng 2: Sắp rồi.

Ngày 29 tháng 2: Anh hiểu chứ, chồng yêu?

Tôi quá sợ hãi và chuyển nhà đi một nơi rất xa ngay sau đó.

Truyện suy ngẫm: YUMI



Tôi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ về chuyện thi thể mẹ tôi được giấu dưới sàn nhà.

Ngay khi ấy, bố tôi từ phòng kế bên bước ra và nói: “Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau….Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay…” Nói xong nước mắt bố tôi trào ra.

Tôi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.

Khi đang định về phòng thay quần áo, tôi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ tôi. Tôi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy.

YUMI. MAU CHẠY ĐI. BỐ. MẤT TRÍ RỒI.

Truyện suy ngẫm: Máy bộ đàm giữa đêm



Tôi xin bắt đầu câu chuyện bằng sự khẳng định: Đây là một câu chuyện có thật, rất thật từ thời thơ ấu của tôi, và nếu bạn truy cập vào các thư viện lớn ở Trung tâm thành phố Nottingham, kiểm tra hồ sơ, bạn sẽ tìm thấy những vật chứng chứng minh điều mà tôi sắp kể.
Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng 15 - 16 năm. Lúc đó tôi chỉ mới 7 tuổi, và Dale là anh họ tôi. Lúc đó anh 9 - 10 tuổi gì đó. Anh ở tạm với gia đình tôi vì mẹ anh đang đi thăm một người họ hàng xa. Lúc đó tôi ko có nhiều đồ chơi, các gameboy thì cũng đã phá đảo hết rồi. Vì vậy chúng tôi ko có gì để giải trí.
Một ngày của chúng tôi chỉ có xem phim hoạt hình trên truyền hình cáp vào ban ngày và nghe kể các câu chuyện ma trc khi đi ngủ. Lúc đó, mẹ đã nói với chúng tôi, bà muốn chúng tôi làm gì đó tích cực hơn, bởi thế bà quyết định mua một cặp bộ đàm walkie (bộ đàm cầm tay giống mấy chú bảo vệ ấy) để chúng tôi chơi với chúng thay vì dán mắt vào màn hình TV.
Từ đó, chúng tôi đã có niềm vui mới. Tôi và Dale hay đi đến ngôi làng lân cận, chơi trốn tìm trong rừng, và người này phải tìm người kia thông qua tín hiệu bộ đàm. Lúc đó vì còn nhỏ. Nên dĩ nhiên chúng tôi ko đc rời khỏi nhà lâu. Phải có mặt ở nhà lúc 17h, đó là quy định mẹ đặt ra.
Hôm đó cũng vậy, sau khi xong bữa ăn tối và lên phòng lúc 19h. Chúng tôi cất hết đồ chơi và sẵn sàng leo lên giường ngủ. Tuy nhiên, lại mang theo bộ đàm walkie. Dale ngủ ở phòng khách, còn tôi ngủ ở phòng riêng, và vì vậy chúng tôi dự định sẽ nói chuyện với nhau qua bộ đàm walkie cho đến khi ngủ thiếp đi. Đó là trước khi chúng tôi nghe thấy một điều, một điều đã làm thay đổi chúng tôi, mãi mãi.
Đó là khoảng 11 đêm, và chúng tôi đang kể cho nhau nghe những câu chuyện ma qua bộ đàm. Bỗng có sự kì lạ đáng sợ, trong khi Dale đang kể cho tôi nghe một câu chuyện về một con quái vật được cho là cai quản khu rừng chúng tôi đã chơi hồi chiều, bổng Dale im bặt. Bộ đàm báo đã có thêm kết nối từ một bộ đàm thứ 3. "Thật kì lạ. Ai vậy nhỉ?". Sự thật lúc đó tôi đang bị cuốn vào câu chuyện của Dale và ko quan tâm đến chuyện này lắm.Tôi chờ trong vài giây để nghe Dale tiếp tục kể câu chuyện, cho đến khi tôi nghe những âm thanh lí nhí như tiếng thì thầm. Ko nghe rõ. "Thật kỳ lạ." -Tôi nghĩ. Có một vài câu như là "Cầm dao lên".."Đúng rồi".."Cô sợ àh"???
Nghe rất ma quái. Nhưng tôi thề lúc đó vẫn nghe thấy một tiếng giống như vật gì đó đang chuyển động và cả tiếng thì thầm. Rất tĩnh lặng, có cả tiếng khóc nữa. Điều này thật đáng sợ, tôi lăn ra khỏi giường, và vội vã chạy đến phòng Dale. Dale đang co rúm trên giường. Bộ đàm walkie của anh ấy cũng phát ra âm thanh tương tự. Và dường như tiếng khóc đang trở nên lớn hơn.
"Đó là tiếng gì thế?" Dale hỏi. "Anh nghĩ rằng em đang đùa."
Khi tôi bảo rằng tôi không đùa. Dale vội tắt bộ đàm đi. Những âm thanh vẫn phát ra bên bộ đàm của tôi. "Điều này thật sự đáng sợ", Dale nói. Anh bắt đầu khóc và lầm bầm trong họng. Còn tôi thì an ủi anh ấy và khuyên anh đi ngủ. Tôi thật sự lo cho Dale. Anh ấy trông vậy chứ khá nhạy cảm với những điều đáng sợ.
Tôi trở về phòng và nằm suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ nào đó là những âm thanh phát ra từ thế giới bên kia? Hoặc cũng có thể đó chỉ là lỗi bộ đàm. Tôi và Dale chỉ đang tưởng tượng ra tiếng khóc và thì thầm đó thôi. Tôi cố trấn an mình, ko suy nghĩ gì nữa và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một tiếng nổ lớn, dường như đến từ tầng dưới. Đó là vào khoảng 6 giờ sáng, tôi vội vã xuống cầu thang để tìm mẹ và Dale, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, bên nhà hàng xóm. Một xe cảnh sát đang đậu, và hàng xóm của chúng tôi, cô Jessie đang bị áp giải. Cô hét lên những lời tục tĩu , và thậm chí đã cố bỏ chạy trước khi bị đẩy vào tường và còng tay. Chúng tôi đã bị sốc bởi những gì đang xảy ra. Jessie là một người hàng xóm mới, mới chuyển sang nhà kế bên với đứa con sau khi hàng xóm cũ của chúng tôi qua đời vì tuổi già. Cô sống chừng mực và hoà đồng, và như mọi người trong khu phố đều biết, cô rất hiền lành, chúng tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tại sao Jessie bị bắt.

Và hàng xóm già đối diện đường đã qua kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Jessie đã giết con mình sau khi ảo tưởng về một bóng ma xuất hiện trong ngôi nhà ra lệnh cho cô. "Tội nghiệp thằng bé! Nó chết trong khi tay vẫn đang cầm món đồ chơi bộ đàm".
Tôi bắt đầu liên kết đc sự việc. Những việc đã xảy ra tối hôm qua.
Người anh em họ của tôi và tôi đã nghe thấy mọi thứ.

Truyện suy ngẫm: Giấc mơ kỳ lạ



Có một cặp vợ chồng nọ sống cùng nhau.

Trong suốt 1 tháng, ngày nào cũng vậy, người chống luôn có những giấc mơ giống hệt nhau. Anh ấy thậm chí còn không chắc đó có phải mơ hay không?

Anh ấy luôn luôn tỉnh dậy đột ngột vào lúc nửa đêm.
Rồi anh ta nhìn thấy 1 người đàn ông trông giống hệt mình, đang bám vào trần nhà. Hắn ta xoay đầu lại, nhìn anh ấy và nói: “Mày đã sống đủ rồi. Hãy hoán đổi vị trí đi”

Và nó đã trở thành nói quen vào mỗi sang khi người chồng chào vợ mình bằng câu nói : “Anh lại thấy giấc mơ đó đêm qua”

Vì điều đó xảy ra liên tục nên người vợ bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Nhưng rồi một buổi sáng, người chồng ngủ dậy và tất cả những gì anh ấy nói với vợ là ” Chào buổi sáng”.

Nó khiến cô ấy ngạc nhiên và hỏi lại chồng mình: “Anh không thấy giấc mơ kì lạ đó đêm qua sao?”

Người chồng trả lời: ” Giấc mơ nào cơ?”

Truyện suy ngẫm: Búp Bê

Hôm qua là sinh nhật tôi. Sinh nhật 12 tuổi. Ngay từ lúc mới rời giường, tôi đã cảm thấy vui và hạnh phúc.
Tôi có thói quen không bóc quà sinh nhật sớm. Thế nên sáng nay tôi mới mở từng gói quà. Tôi nhận được biết bao nhiêu đồ chơi. Cảm giác như mình là công chúa vậy!
- Cô chủ dậy sớm vậy?
- Vâng.
Đó là bà giúp việc. Một người trầm lặng và kĩ tính. Bà ấy làm việc ở nhà tôi được gần 1 tháng nay.
Ánh mắt tôi liếc qua góc nhà. Một hộp quà cũ kĩ thu hút được sự chú ý của tôi. Tôi bóc hộp. Thật bất ngờ, nó là con búp bê tôi đã đánh mất!
Tôi đọc tên người gửi. Đó là Patrick, một người bạn chơi với tôi từ tiểu học. Nhưng từ khi nhà tôi chuyển đến Marseille, tôi không còn liên lạc thường xuyên. Tôi chỉ nhớ rằng con búp bê này bị mắc kẹt ở cái cây ở gần trường. Tôi từng khóc rất to khi làm mất nó. Cách đây 1 tháng, tôi viết thư cho Patrick bảo rằng tôi thích quà sinh nhật là con búp bê thất lạc. Bây giờ, điều ước ấy đã trở thành sự thật. Cám ơn bạn tôi nhiều lắm!
Nhưng kể từ khi con búp bê ở trong nhà, nhà tôi xảy ra nhiều chuyện kì lạ. Tôi luôn có cảm giác nó nhìn tôi mọi lúc, mọi nơi. Có lần nó làm tôi hoảng hốt, khi tôi bước vào phòng và thấy nó ở tên giường, ánh mắt nhìn thẳng ra chỗ tôi đang đứng! Những lúc ấy, tôi đều phải gọi bà giúp việc đến cất nó đi. Nó làm tôi thực sự sợ hãi!
Cho tới một ngày bố tôi đi vắng, tôi về nhà và không thấy mẹ đâu. Tôi nghĩ chắc mẹ tôi đi đến nhà đồng nghiệp. Chỉ tới lúc nửa đêm, mẹ vẫn chưa về. Tôi lo lắng đi tìm mẹ. Tôi phát hiện mẹ chết ở sau nhà, trong một bụi rậm, và bên cạnh là con búp bê nằm ngay trên vũng máu!
Sau đó 4 tháng, em trai tôi cũng chết. Lần này là ở trong rừng. Và cũng có con búp bê ở ngay gần đó! Mắt nó mở to, và tôi xin thề, tôi có cảm giác nó mỉm cười!
Tôi hoảng loạn một thời gian dài. Và tôi vứt con búp bê lên gác xép, không bao giờ chạm tới nó nữa.
Một ngày đầu tháng 5...
Hôm nay bố tôi lại đi công tác. Nhà chẳng còn ai, chỉ còn tôi với bà giúp việc. Bà ấy xin phép bố tôi về quê giỗ người thân. Tất nhiên bố tôi đồng ý. Và vì không thể yên tâm để tôi ở nhà, nên tôi sẽ đi cùng bà giúp việc về quê hai ngày. Thật may mắn, quê của bà giúp việc chính là nơi tôi sống trước đây. vậy là tôi có thể gặp lại các bạn cũ.
Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Bất giác tôi nhìn lên căn gác xép. Chẳng biết ai mở cửa từ bao giờ. Tôi thấy con búp bê nhìn tôi. Dường như chỉ nhìn tôi! Tôi khẽ rùng mình!
Trong lúc ở trên xe, tôi hỏi chuyện bà giúp việc để phá tan không khí tĩnh lặng.
- Bác ơi, người thân nào của bác mất vậy?
- Con trai tôi. Hôm nay là giỗ đầu nó. Nó ngã từ trên cây xuống!
Tôi không hỏi gì thêm nữa. Tôi hiểu rồi. Hỏi nữa cũng chẳng thay đổi được gì, khi tôi đã thoáng thấy con búp bê trong hành lý của bà ta.