Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: Không thể nào!

18 tuổi đó là cái tuổi đẹp nhất trong đời mỗi người,nhưng đối với tôi nó thật đen tối.
Tom,đó là cái tên mà mẹ đã đặt cho tôi khi người bố vô tâm đã ruồng bỏ mẹ khi tôi vừa mới sinh.Có thể chính vì hắn mà bây giờ mẹ bắt tôi phải mang gậy mỗi khi ra đường.Tôi thật sự hận hắn,và để tránh ánh sáng tôi trang bị cho mình thêm 1 cặp kính râm.
trông tôi thật bảnh trai khi đeo nó-tôi tự khen mình.
12h30 mẹ dẫn tôi lên phòng ngủ như thường lệ.nhưng hình như mẹ đang buồn chuyện gì đó đến nỗi không hề trả lời câu hỏi của tôi.Tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi biết tin mẹ mình bị giết trước cửa nhà.Người hàng xóm phát hiện ra xác của bà và đã báo cảnh sát.và họ cho biết thêm bà bị giết lúc 21h.
Tôi chết lặng r nói:Không thể nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét