Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

Truyện suy ngẫm: 12:30 chiều

Việt đang ngồi trong cái phòng học chật kín nóng nực của trường.
“Chủ nghĩa duy vật siêu hình là hình thức cơ bản của chủ nghĩa duy vật, phát triển rõ nét từ thế kỷ XV đến thế kỷ XVIII, và đạt đỉnh cao vào thế kỷ XIX…”
Tiếng giảng bài đều đều của cô giáo ong ong trong đầu nó. Đang là giờ Triết, và dù Việt không xí được một chỗ ngồi ở cuối lớp, nó vẫn may mắn được che chắn bởi tấm lưng rộng của thằng bạn ngồi trên. Nó cố gắng ghi bài, nhưng mi mắt cứ trĩu nặng. Nó lơ đễnh nhìn ra cửa sổ rồi nhìn đồng hồ. 1:00 là ra chơi rồi, lúc ấy nó sẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo, gắng thêm tí nữa thôi. Nhưng nó buồn ngủ quá. Nó gục đầu xuống bàn, miệng ngáp dài và tay thì miết miết cái vòng tròn có ngôi sao 5 cánh rất đẹp mà ai đó đã vẽ. Nó ngủ lúc nào không biết…
12:59 chiều.
Việt tỉnh dậy. Sao im ắng thế này? Nó vội mở mắt nhìn quanh.
Không còn một ai trong lớp ngoài nó.
Ba lô, sách vở, bút viết còn nguyên trên các bàn học. Micro vẫn nằm trên bàn giáo viên. Bài giảng chi chít chữ còn nguyên trên bảng. Chỉ có mọi người là biến mất.
Việt toát mồ hôi hột, lúc trước xem phim nó từng tưởng tượng ra viễn cảnh ta-là-kẻ-sống-sót-duy-nhất nhưng làm sao chuyện này có thể xảy ra được.
Nó vừa đứng lên để xem chuyện quái gì đang diễn ra thì… Nó đau nhói… Một cảm giác hết sức kỳ lạ… Nó bàng hoàng nhìn xuống thân thể mình… Nó đang tan biến.
Tiếng hét của nó không bao giờ thốt ra trọn vẹn.
1:00 chiều.
Việt bừng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm áo. Nó vội vã nhìn lên.
“Chủ nghĩa duy vật siêu hình là hình thức cơ bản của chủ nghĩa duy vật, phát triển rõ nét từ thế kỷ XV đến thế kỷ XVIII, và đạt đỉnh cao vào thế kỷ XIX…”
Cô giáo vẫn đang thao thao bất tuyệt. Thằng bạn lưng rộng của nó vẫn ngồi đó. Mọi người đang ngồi đó.
Việt thở phào một cái. Một giấc mơ sống động quá thể. Nó gần như đã…
Khoan. Đó là lời giảng nó đã nghe từ trước khi ngủ gật mà?
Nó căng mắt ra nhìn cho kỹ. Mọi người vẫn còn nguyên đó, hết sức bình thường.
Cô giáo ra hiệu đến giờ giải lao. Bạn bè nó bắt đầu nhốn nháo ra khỏi chỗ ngồi.
Việt lại thở phào. Chắc vừa nãy cô đọc lại bài thôi. Đi rửa mặt cái đã. Nó vừa dợm đứng lên thì… Trên kính cửa sổ, Việt trông thấy một lớp học vắng tanh. Không còn một ai trong lớp ngoài nó.
Nó hoảng hốt nhớ đến giấc mơ, nhưng ngay lập tức nó thấy một cảm giác hết sức kỳ lạ… Cảm giác đau nhói hệt như trong mơ.
Trong cơn kinh hãi, Việt bất giác nhìn lên bàn mình. Tay nó đã không còn đè lên vòng tròn sao 5 cánh.
Tất cả mọi người trong lớp, dù đứng hay ngồi, đều quay lại nhìn nó và mỉm cười. Cái cười đắc thắng ghê rợn.
Khi nó hiểu ra tất cả thì đã quá muộn. Ảnh ảo trước mặt nó biến mất… Nó bàng hoàng nhìn xuống thân thể mình… Nó đang tan biến.
Bàn tay của nó không bao giờ chạm vào hình ngôi sao ấy được nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét